[RhyCap] Máu Trả Máu!
Tác giả: thấy gái là nái dứng 🫶💞
Báo thù
Hồi 1: Dòng Sông Oan Khóc
Ngôi làng bên triền sông năm ấy phủ một màu trầm lặng. Mỗi khi chiều xuống, sương phủ kín cánh đồng, tiếng chim lạc lõng bay về tổ, và gió len lỏi qua hàng tre nghe như lời ai than. Trong căn nhà gỗ lớn của dòng họ Nguyễn, mùi trầm hương vẫn luôn phảng phất, nhưng bên dưới lớp khói đó là một nỗi lạnh lẽo mà chẳng ai nói ra được.
Duy – người ta gọi là Mợ Hai, là dâu thứ trong nhà, dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt hiền hậu. Duy đến làm dâu khi tuổi đời còn rất trẻ, được Quang Anh – Cậu Cả – đem lòng thương rồi cưới về, mặc cho nhiều điều tiếng trong làng. Từ ngày về nhà họ Trần, Duy luôn cúi đầu, nhẫn nhịn và sống nề nếp. Ai gặp cũng thương, chỉ trừ một người: bà Hội đồng, mẹ của Quang Anh, người cai quản mọi việc trong nhà.
Bà vốn nghiêm khắc, lời nói nặng như dao cắt, và chưa bao giờ thật sự chấp nhận Duy. Đối với bà, Mợ Hai chỉ là kẻ đến từ miền dưới, thân phận thấp hèn, không xứng với dòng họ danh giá này.
Nhưng cuộc sống vẫn trôi. Cho đến một buổi sớm, khi tiếng gà vừa gáy, Duy ngã quỵ nơi hiên sau, bàn tay đặt lên bụng. Tin Mợ Hai có thai lan khắp nhà. Quang Anh mừng rỡ, mắt sáng lên như bắt được tia nắng giữa mùa đông. Nhưng niềm vui của anh lại chính là khởi đầu của tấn bi kịch.
Bà Hội đồng nghe tin, không nói một lời. Chỉ thấy đôi mắt bà tối lại, môi mím chặt. Từ đó, không khí trong nhà như ngột ngạt hơn, từng ánh nhìn của người hầu, từng tiếng cửa gỗ khép lại đều khiến Duy rùng mình.
Một hôm, khi Quang Anh vắng nhà vì đi công việc, mây xám kéo về từ phía rừng. Duy đứng bên bờ ao, tay vuốt nhẹ bụng, lòng thầm đếm từng ngày trôi qua. Trong nhà, bà Hội đồng ngồi trước bàn thờ, gõ nhịp ngón tay lên mặt gỗ. Tiếng gõ đều đặn như điểm từng nhịp định mệnh.
“Con hầu đâu?” — giọng bà vang lên, trầm và lạnh.
Cánh cửa khẽ mở. Một bóng người bước vào, đầu cúi thấp, khuôn mặt ẩn trong ánh chiều nhập nhoạng. Không ai nghe rõ bà nói gì, chỉ thấy người hầu ấy gật đầu rồi lặng lẽ đi ra sau vườn, nơi con đường đất dẫn ra sông.
Trời sụp tối rất nhanh. Trong khoảng thời gian ấy, ngôi nhà im ắng đến kỳ lạ, chỉ nghe tiếng gió quét qua mái ngói, tiếng dế rúc rích ngoài bờ tre.
Đêm đó, người ta kể rằng họ nghe tiếng kêu thất thanh vọng ra từ hướng ao sau. Nhưng khi chạy đến, chỉ thấy mặt nước gợn sóng và chiếc khăn trắng trôi lập lờ.
…
Sáng hôm sau, Quang Anh trở về. Cánh cổng vừa mở, anh đã thấy mấy người hầu tụ tập, mặt tái nhợt. Không ai dám nói trước, chỉ đưa tay run run chỉ về phía sông. Quang Anh chạy đi, chân vấp vào cỏ, tim anh đập loạn. Và khi ánh nắng chiếu xuống mặt nước, anh thấy thứ mà cả đời không thể quên — một thân người trắng nhợt, mái tóc ướt sũng, chiếc váy lụa vướng vào đám cỏ bên bờ.
Anh khuỵu xuống, mắt mở to, hơi thở nghẹn lại.
Không ai biết Quang Anh đã ngồi bên bờ sông bao lâu. Chỉ biết đến khi mặt trời lặn, anh vẫn ngồi đó, đôi tay nắm chặt lấy dải lụa còn đẫm nước. Trong làng, tiếng đồn lan đi, nhưng chẳng ai dám nói thành lời.
Từ hôm ấy, trong ngôi nhà họ Nguyễn, những điều lạ bắt đầu xảy ra. Đêm đến, khi gió nổi lên, người ta nghe thấy tiếng gọi ai đó từ phía sông. Đèn trong nhà cứ chập chờn, và lũ hầu gái kể rằng đôi khi họ thấy một bóng người áo trắng đứng ngoài cửa sổ, mái tóc dài ướt đẫm nước.
Rồi một buổi sáng, người ta phát hiện Mợ Tư — người em dâu trẻ nhất — chết dưới hồ sen. Không ai biết vì sao, chỉ thấy vết trượt dài trên nền gạch ướt như thể ai đó đã cố níu lại trước khi rơi xuống.
Bà Hội đồng lúc ấy bắt đầu mất ngủ. Đêm nào cũng nghe tiếng gõ ba nhịp nơi bàn thờ, đúng giờ Duy mất. Người hầu sợ hãi, xin nghỉ việc, căn nhà dần trống.
Đêm ngày mùng 7, khi trăng treo giữa trời, bà Hội đồng ngồi trong phòng thờ. Cánh cửa khẽ rung, một luồng gió lạnh tràn vào. Bà ngẩng đầu, thấy trước mặt là một dáng người quen thuộc — chiếc áo lụa trắng, mái tóc đen, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt đỏ như lửa.
Giọng nói vang lên, nhẹ nhưng rền rĩ như từ dưới nước vọng lên:
> “Nợ máu… trả bằng máu…”
Bà lùi lại, bàn tay run rẩy bấu vào mép bàn, gương trên tường nứt toạc một đường. Ngọn đèn dầu vụt tắt, chỉ còn tiếng thở gấp, rồi im bặt.
Sáng hôm sau, người ta thấy bà nằm bất động trước bàn thờ, ánh mắt mở trừng, bên cạnh là chiếc khăn trắng trôi trong chậu nước.
Quang Anh đứng nơi bậc thềm, nhìn ra sông. Mặt nước phẳng lặng, nhưng dường như dưới đó có điều gì đang chờ. Anh siết chặt tay, áo ướt đẫm sương. Trong cơn gió sớm, ai đó thì thầm như tiếng Duy ngày nào:
> “Em vẫn ở đây, bên anh...”
Ngôi làng chìm trong tĩnh lặng. Dòng sông lại yên bình như chưa từng có chuyện gì, nhưng ai đi ngang qua vẫn thề rằng, mỗi khi đêm xuống, nước lại ánh lên sắc đỏ như máu.
Hồi 2:Tiếng Chuông Dưới Nước
Sau đám tang của bà Hội đồng, ngôi nhà họ Trần như bị rút mất linh hồn. Những tấm rèm dày phủ bụi, cửa sổ khép kín, hương khói bay lẫn với mùi ẩm mốc. Người trong làng không còn dám ghé qua, chỉ đứng xa mà lén nhìn về phía cổng, nơi tấm biển gỗ đã nghiêng, chữ son bong tróc.
Quang Anh hầu như không rời khỏi nhà. Từ khi Duy mất, anh như biến thành người khác: ít nói, đôi mắt lúc nào cũng như đang nhìn về một nơi xa xôi. Bữa cơm dọn ra, anh chỉ gắp vài miếng rồi buông đũa. Mấy người hầu mới đến run rẩy nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
Đêm đến, trong căn phòng lớn, Quang Anh thường thức đến khuya. Tiếng đồng hồ quả lắc đều đặn vang lên, nghe như nhịp tim lạc nhịp. Trên bàn, vẫn còn đặt chiếc khăn trắng đã khô — vật duy nhất tìm thấy bên dòng sông năm ấy.
Một đêm, khi gió nổi lên, anh nghe thấy tiếng chuông ngân nhỏ, rất khẽ, như từ lòng đất vọng lên. Lúc đầu, anh tưởng là ảo giác, nhưng rồi tiếng ấy lại vang lần nữa, rõ ràng hơn — một tiếng chuông ngân dài, hòa trong tiếng gió, rồi tắt ngấm.
Quang Anh cầm đèn bước ra hiên. Cả khu vườn chìm trong sương mù. Trên mặt ao, từng vòng nước loang ra, ánh trăng phản chiếu lấp lánh. Anh lắng nghe, tim đập mạnh — và rồi, tiếng chuông ấy lại vang lên, lần này từ phía sông.
Không kịp suy nghĩ, anh đi về hướng ấy. Mỗi bước đi, gió lạnh táp vào mặt, hương hoa dại hăng hắc. Khi đến bờ, mặt nước phẳng như gương. Giữa khoảng mênh mông ấy, có một đốm sáng lập lòe — nhỏ, mờ, rồi rõ dần như ngọn đèn lồng.
Bên trong ánh sáng ấy, anh thấy dáng người thấp thoáng, áo trắng, tóc buông dài.
“Duy…” — anh khẽ gọi.
Không có tiếng trả lời. Nhưng ánh đèn lay động, rồi tắt. Mặt nước lại phẳng lặng như chưa từng có gì xảy ra.
Quang Anh trở vào nhà, mồ hôi lạnh thấm dọc sống lưng. Anh tự nhủ, có lẽ do mình quá nhớ Duy nên sinh ảo giác. Nhưng khi anh quay lưng, trên sàn nhà, vẫn còn vệt nước nhỏ in hình bàn chân — ướt, lạnh, và hướng thẳng về phía phòng anh.
Từ đêm đó, tiếng chuông không còn dừng lại. Mỗi khi đồng hồ điểm canh ba, âm thanh lại vọng lên từ sông, đều đặn, buốt tận tim. Mỗi lần nghe, Quang Anh lại thấy đầu óc choáng váng, như ai đang gọi tên mình.
Có lần, anh nằm mơ. Trong mơ, anh thấy Duy đứng giữa đồng cỏ, tay cầm bó hoa cúc trắng. Gió thổi qua, tóc em rối tung, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng như trước. Duy không nói gì, chỉ đưa tay ra, khẽ chạm vào má anh. Làn da ấy lạnh buốt.
“Anh nhớ em…” — anh thốt lên.
Duy mỉm cười, nhưng môi không động. Chỉ có giọt nước lăn xuống từ khóe mắt, rồi tan ra như sương.
Quang Anh choàng tỉnh. Trên gối, còn đọng vệt nước mờ. Ngoài sân, chuông lại ngân.
---
Ngày hôm sau, Quang Anh quyết định đến tìm thầy cúng trong làng. Ông thầy già, tóc bạc, mắt mờ, nghe chuyện xong chỉ trầm ngâm.
“Âm hồn người oan khuất không tan,” ông nói, “nếu không giải được nỗi oán, người sống lẫn người chết đều chẳng yên.”
“Thầy nói… là Duy sao?” — giọng Quang Anh khản đi.
Ông gật đầu:
“Người ấy chẳng muốn hại cậu. Chỉ là còn điều chưa nói được. Khi nào tiếng chuông ngừng lại, là lúc lời thật sẽ được nghe.”
Câu nói ấy theo anh suốt đêm. Quang Anh bắt đầu lục lại mọi chuyện — những ngày trước khi Duy mất, những lời dặn dò, ánh nhìn lo lắng của em. Anh nhớ rõ, Duy từng muốn rời khỏi nhà, về lại quê cũ, nhưng bà Hội đồng không cho. Cũng đêm đó, người hầu cũ tên Nhạn biến mất không dấu vết.
Anh bắt đầu tìm. Những người hầu còn sót lại đều sợ, chỉ dám chỉ tay về phía nghĩa trang sau làng — nơi có nấm mộ không tên, đất mới phủ.
Đêm hôm đó, Quang Anh ra đó một mình. Trăng lưỡi liềm treo thấp, sương dày đặc. Anh thắp một nén nhang, tay run run. Khi khói vừa bốc lên, tiếng chuông lại vang, lần này ngay sau lưng.
Anh quay phắt lại — không ai cả. Nhưng mùi nước sông ẩm lạnh lan khắp không khí. Một bàn tay lạnh buốt chạm vào vai anh. Anh quay lại… chỉ thấy sương. Nhưng trong tiếng gió, một giọng nói thì thầm:
> “Anh… tìm em à?”
Quang Anh quỵ xuống. Giọng ấy, anh không thể lầm. Duy.
“Em muốn anh biết…” — tiếng nói ấy lẫn trong gió, đứt quãng — “người ta… không chỉ hại em đâu… còn giấu cả sự thật…”
“Là ai?” — anh gào lên.
Nhưng tiếng chuông lại ngân, át hết mọi âm thanh. Khi anh mở mắt, nén nhang đã tàn, và trên đất có vệt nước nhỏ — hình dáng bàn tay.
Từ đêm đó, Quang Anh không còn sợ. Anh biết Duy vẫn ở bên mình, dù giữa hai thế giới. Anh bắt đầu lần theo từng dấu vết — lời người hầu, thư từ cũ, những khoảng trống trong câu chuyện mà bà Hội đồng để lại.
Cứ mỗi khi anh chạm gần hơn đến sự thật, tiếng chuông lại vang, như báo hiệu Duy đang dõi theo. Và trong giấc mơ, Duy xuất hiện rõ hơn, ánh mắt vừa buồn vừa dịu.
---
Đêm cuối tháng, trời đổ mưa. Mưa như trút, sấm chớp xé ngang trời. Quang Anh ngồi bên bàn, tay đặt trên cuốn sổ cũ của mẹ. Giấy đã úa vàng, nhưng giữa trang có một dòng chữ viết vội:
> “Đứa nhỏ ấy… không được tồn tại.”
Anh chết lặng. Lời thú tội của bà Hội đồng hiện ra trong đầu — rõ ràng, không thể chối cãi. Cả căn phòng tối sầm, đèn vụt tắt. Ngoài hiên, có bóng người áo trắng đi ngang.
“Duy…”
Bóng ấy dừng lại, quay đầu. Dưới ánh chớp, Quang Anh thấy nụ cười mờ nhạt, nửa ấm áp, nửa xót xa.
“Em chỉ muốn… anh biết sự thật thôi,” giọng Duy vang lên, “rồi em sẽ đi.”
Nước mưa hòa với nước mắt. Tiếng chuông ngân dài, lần cuối cùng.
Khi sáng lên, mưa đã tạnh. Chiếc khăn trắng trên bàn không còn — chỉ còn mùi hương nhè nhẹ của hoa cúc.
Quang Anh ngẩng nhìn sông, ánh bình minh trải dài. Lần đầu tiên sau bao tháng, anh nghe lòng mình yên lặng.
Hồi 3:Mùi Hương Trên Cánh Sen
Gió đầu mùa thu lành lạnh, mang theo một mùi hương quen mà lạ.
Trên ao sen sau nhà, từng cánh hoa hồng nhạt khẽ hé trong sương sớm. Không phải mùa sen, vậy mà hoa vẫn nở — lặng lẽ, lạ kỳ, như có ai đó thì thầm gọi chúng dậy.
Từ đêm hôm Duy mất, căn nhà hội đồng trở nên tĩnh lặng một cách khó chịu.
Người hầu lẩn tránh nhau, tiếng nói nhỏ dần đi. Mọi người đều biết có gì đó đang trôi lững lờ quanh nhà, nhẹ như khói mà nặng như oán khí.
Quang Anh đứng ở hiên, mắt nhìn ra phía ao.
Cái ao ấy, từng là nơi Duy hay ngồi rửa tay, giặt áo, hay cười khe khẽ mỗi khi anh lén nhìn trộm. Giờ ao ấy chỉ còn lại cánh sen nở trái mùa, và hương thơm ngọt như máu loãng.
Một con chuồn chuồn đậu trên tay áo Quang Anh.
Gió lướt qua, anh nghe rõ tiếng nước lăn tăn — từng giọt, từng nhịp, giống như tiếng chân người đi trong nước.
“Duy… là em phải không?” — Quang Anh khẽ gọi.
Không ai trả lời, nhưng mặt nước khẽ gợn lên, như một lời đáp mơ hồ.
Tối hôm ấy, nhà lại mất điện.
Ánh nến hắt lên tường, in bóng bà hội đồng đang ngồi đọc kinh.
Ngọn lửa nhỏ run rẩy, giống hệt tim người run khi gặp lỗi lầm.
Bà nghe tiếng dép kéo lê ngoài hành lang.
“Cô Hai đó hử? Vào đây coi nước cúng có nguội chưa.”
Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng chân chậm rãi, kéo dài, rồi dừng lại ngay phía sau bà.
Bà quay lại.
Không ai. Chỉ có làn hương sen thoảng qua mũi, nồng đậm lạ thường.
Ở sân sau, Quang Anh bỗng nghe tiếng cười. Tiếng cười rất khẽ, quen thuộc đến nhói lòng.
Anh bước ra, thấy một bóng người ngồi trên bờ ao, áo trắng lụa mỏng, tóc ướt, rũ xuống vai.
Ánh trăng soi xuống, nước long lanh quanh bàn chân người ấy.
“Duy?”
Người ấy quay lại, đôi mắt đen sâu, ẩn chút gì đó không còn thuộc về nhân gian.
“Anh về rồi à?” — giọng nói ấy mỏng như khói, nhưng từng chữ như rạch vào tim Quang Anh.
Anh không dám tiến lại, chỉ run lên.
“Anh xin lỗi… Anh về trễ quá.”
Duy mỉm cười, nụ cười dịu hiền như xưa.
“Em chờ anh. Lâu lắm.”
Hơi nước quanh người Duy bay lên, vờn quanh khuôn mặt, phản chiếu ánh trăng bạc trắng.
Bỗng gió nổi.
Ao sen lay động, từng cánh hoa rụng xuống, hòa cùng nước thành vệt đỏ mờ.
Quang Anh bước tới — tay vừa chạm vào, thì hình bóng ấy tan ra như khói sương.
Chỉ còn lại hương sen, và một giọt nước ấm trên lòng bàn tay — mặn như nước mắt.
Đêm đó, anh không ngủ.
Mỗi lần nhắm mắt, anh lại thấy Duy mỉm cười, ánh mắt buồn lặng như sương.
Căn nhà rộng lớn giờ chỉ còn tiếng gió và tiếng gõ nhịp của chiếc đồng hồ cổ.
Nhịp đếm từng giây như đang chờ… điều gì sắp đến.
Sáng hôm sau, người hầu phát hiện trên bàn thờ Duy có một bó sen còn vương nước, và tờ giấy cũ ướt nhẹp.
Dòng chữ mờ nhòe, chỉ đọc được vài từ:
> “Hương sen nở giữa đêm… là khi máu chưa ngủ yên.”
Quang Anh siết tờ giấy, nhìn ra ao.
Làn nước tĩnh lặng, nhưng dưới đáy, hình như có ai đó vẫn đang đợi anh — đợi anh nói một lời xin lỗi, hoặc cùng nhau xuống nơi sâu hơn, nơi không còn ai ngăn cấm.
Hương sen lại bay lên, thấm vào không khí, ngọt ngào đến nghẹt thở.
Mọi người trong nhà bắt đầu cảm thấy khác: bà hội đồng yếu đi từng ngày, Mợ Ba ho sặc máu, và đêm nào ao sen cũng phát sáng.
Quang Anh biết — oan hồn đã trở lại, không để đòi mạng, mà để đòi lời hứa.
---
End