💞 “158 ngày bên nhau – và những năm tháng chẳng thể quên” 💞
Trong thế giới rực rỡ mang tên Lemo, nơi ánh sáng của những vì sao hòa vào từng nhịp tim, có một cô gái tên Selina.
Cô đã sống ở nơi này rất lâu, đủ để từng khung ảnh, từng biểu tượng nhỏ trên màn hình đều gắn liền với một kỷ niệm — một câu chuyện, một người nào đó đã từng đến và ở lại.
Với nhiều người, Lemo chỉ là một trò chơi, một không gian ảo để giải trí sau những giờ mệt mỏi.
Nhưng với Selina, nơi đây là một phần thanh xuân, là thế giới nơi cô tìm thấy niềm vui, những người bạn chân thành và đôi khi… cả những cảm xúc khó gọi thành tên.
---
💜 Tình bạn – những năm tháng không đổi thay
Trong mục “Bạn thân”, những khung hoa tím hồng xếp thành hàng, lung linh giữa nền sáng nhẹ.
Mỗi khung là một gương mặt quen, một mối quan hệ bền lâu được đong đếm bằng thời gian.
– Có người đã bên nhau 804 ngày, luôn là người đầu tiên gửi lời chào mỗi sáng.
– Có người 663 ngày, cùng cô vượt qua biết bao sự kiện.
– Có người 540, 488, 438, 422 ngày – mỗi con số là một cột mốc, là minh chứng cho những tình cảm giản đơn nhưng bền chặt.
Mỗi dòng chữ “Tỷ muội gần gũi”, “Tri kỷ gắn bó”, “Huynh đệ thân thiết”… đều khiến cô mỉm cười.
Bởi trong một thế giới ảo, nơi mọi thứ có thể thay đổi chỉ bằng một lần đăng xuất,
vẫn có những người chưa từng rời đi.
---
🌷 Và rồi, người ấy xuất hiện
Giữa những người bạn thân thiết, có một người khiến trái tim Selina khẽ xao động – A...
Một cái tên giản dị, nhưng với cô, lại gợi lên hàng ngàn cảm xúc khó nói.
Người ấy không quá ồn ào, không hay nói những lời ngọt ngào,
nhưng lại luôn biết cách khiến cô cảm thấy an yên.
Ban đầu, chỉ là vài câu nói vu vơ trong phòng chat, vài lần cùng tham gia sự kiện, vài cái emoji gửi đi cho vui.
Nhưng không biết từ khi nào, sự xuất hiện của người ấy đã trở thành thói quen,
đến mức nếu một ngày không thấy tên họ sáng lên, Selina lại thấy lòng mình trống vắng.
Và rồi, một buổi tối dịu dàng, họ chính thức trở thành CP ngọt ngào.
Từ đó, hành trình 158 ngày bên nhau bắt đầu –
158 ngày đầy tiếng cười, kỷ niệm, và cả những phút giây ấm áp len lỏi giữa thế giới tím mộng mơ này.
---
💞 158 ngày – một hành trình không dài, nhưng thật đẹp
158 ngày ấy, hai người đã cùng nhau thăng cấp, cùng tặng nhau vòng tay, dây chuyền, rồi mơ đến chiếc vương miện lấp lánh – biểu tượng cho sự gắn bó.
Họ cùng nhau trải qua bao mùa sự kiện, cùng thức khuya trò chuyện,
cùng ngồi lặng yên nghe nhạc trong căn phòng nhỏ, chẳng cần nói gì, chỉ cần hiện diện là đủ.
Có lúc họ hiểu lầm nhau, có những ngày im lặng, nhưng rồi vẫn quay về.
Vì cả hai đều biết – điều quý giá nhất trong thế giới này không phải vật phẩm hay cấp độ, mà là cảm xúc thật lòng.
Selina nhớ rõ từng chi tiết nhỏ:
– Lần đầu tiên người ấy gửi cho cô một lời chúc đơn giản nhưng khiến tim cô khẽ rung.
– Lần đầu cùng nhau làm nhiệm vụ, dù thất bại nhưng vẫn bật cười vì “team toàn troll”.
– Và cả những lần người ấy lặng lẽ tặng cô món quà định ước, chỉ nói: “Cho cậu, vì cậu thích cái này mà.”
Những điều nhỏ bé ấy, gom lại, trở thành một mảnh ký ức dịu dàng mà cô không nỡ quên.
---
🌙 Ký ức còn lại, dù chỉ là ảo – nhưng cảm xúc thì thật
Giờ đây, khi mở lại danh sách “Bên nhau”, ánh sáng hồng giữa hai khung avatar vẫn khiến Selina khẽ mỉm cười.
Có thể ngày mai người ấy sẽ bận, có thể rồi họ không còn trò chuyện nhiều như trước,
nhưng 158 ngày đó – vẫn luôn nguyên vẹn.
Bởi đôi khi, không phải ai ở lại lâu nhất mới đáng nhớ,
mà là người từng khiến ta mỉm cười chân thành nhất.
Cô hiểu rằng, trong thế giới này, có những người đến để gắn bó,
và cũng có những người chỉ xuất hiện để khiến ta nhận ra cảm xúc đẹp là như thế nào.
---
💌 Lời gửi đến người ấy
> “Cảm ơn vì đã từng đi cùng mình qua 158 ngày ấy.
Cảm ơn vì đã khiến thế giới nhỏ của mình thêm ấm áp và rực rỡ.
Có thể một ngày nào đó, cả hai sẽ bận rộn với cuộc sống riêng,
nhưng mình vẫn sẽ giữ lại tất cả – như một phần ký ức đẹp nhất của thanh xuân.
Nếu có duyên, hy vọng một ngày nào đó,
khi ánh sáng tim hồng lại xuất hiện,
chúng ta sẽ vẫn mỉm cười,
và lại cùng nhau bước tiếp trong thế giới mang tên Lemo.”
💖
158 ngày bên nhau – không dài, nhưng đủ để trở thành mãi mãi trong tim.
---
Giờ đây, khi mở lại danh sách “Bên nhau”, ánh sáng hồng giữa hai khung avatar vẫn khiến Selina khẽ mỉm cười.
Có thể ngày mai người ấy sẽ bận, có thể rồi họ không còn trò chuyện nhiều như trước,
nhưng 158 ngày đó – vẫn luôn nguyên vẹn.
Bởi đôi khi, không phải ai ở lại lâu nhất mới đáng nhớ,
mà là người từng khiến ta mỉm cười chân thành nhất.
Cô hiểu rằng, trong thế giới này, có những người đến để gắn bó,
và cũng có những người chỉ xuất hiện để khiến ta nhận ra cảm xúc đẹp là như thế nào.
--
💞 “158 ngày – giữa tim hồng và ký ức” 💞
> Có những người đến trong đời rất khẽ,
Như một làn gió lướt qua vai,
Nhưng chẳng hiểu vì sao…
lại để lại trong ta một khoảng trống chẳng thể lấp đầy.
Trong thế giới tím mơ màng tên Lemo ấy,
Ta gặp nhau — giữa muôn ngàn gương mặt xa lạ,
Chẳng kèn trống, chẳng định trước,
Nhưng tim lại khẽ rung ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Ngày ấy, ta chỉ là hai kẻ lạ,
Cùng chung phòng, cùng gửi vài dòng tin.
Rồi câu nói “Chào cậu” hóa thành thói quen,
Và một biểu tượng tim nhỏ trở thành khởi đầu của tất cả.
158 ngày – chẳng dài với thế giới này,
Nhưng là cả thanh xuân nhỏ của ta trong game.
Là những đêm cùng nhau thức muộn,
Là tiếng cười vang giữa căn phòng tím ảo.
Ta cùng nhau làm nhiệm vụ,
Cùng tặng nhau chiếc vòng tay, dây chuyền, vương miện,
Cùng nhau đếm ngày bên nhau tăng dần,
Và từng con số – lại khiến tim ta ấm lại.
Có hôm người im lặng,
Ta tưởng như mọi thứ sắp rời xa.
Nhưng rồi tin nhắn “Xin lỗi, mình chỉ mệt thôi…”
Khiến nước mắt rơi mà vẫn mỉm cười.
Ta chẳng cần hoa mỹ, chẳng cần lời thề,
Chỉ cần người vẫn ở đó –
Giữa danh sách “Bên nhau”,
Tim hồng vẫn sáng – là đủ.
158 ngày,
Có khi dài như cả năm,
Có khi ngắn ngủi như một giấc mơ chưa kịp tỉnh,
Nhưng tất cả đều thật – vì ta đã từng thương.
Thương ánh nhìn ấy giữa căn phòng sáng ảo,
Thương giọng nói nửa cười nửa trầm,
Thương cả cách người nhường ta phần thưởng,
Và nói: “Cậu thích, thì cậu lấy đi.”
Ta vẫn nhớ đêm cuối cùng ta nói chuyện,
Màn hình nhòe đi vì ánh sáng lẫn nước mắt.
Người nói: “Nếu sau này ta xa, đừng buồn nhé.”
Còn ta – chỉ biết im lặng,
Vì chẳng có từ nào đủ để giữ.
Rồi thời gian cứ thế trôi,
Danh sách bạn thân vẫn sáng,
Nhưng dòng tin nhắn cuối cùng – mãi không được trả lời.
Đôi khi ta vẫn mở Lemo,
Lặng nhìn khung tim hồng giữa hai cái tên,
Không phải để níu giữ,
Mà để nhắc mình – rằng đã từng có một người ở đó.
Thế giới ảo, nhưng cảm xúc là thật.
Mọi nụ cười, mọi lần nhớ nhung,
Mọi “chúc ngủ ngon” đơn giản nhất –
Đều là những mảnh ký ức thật lòng.
Nếu ai đó hỏi ta về “158 ngày”,
Ta sẽ nói:
“Đó là khoảng thời gian đẹp nhất mà mình từng có.”
Không vì hào nhoáng,
Mà vì nơi đó – có người khiến tim mình ấm lại.
Giờ đây, ta không còn mong điều gì nữa.
Không đợi, không hy vọng,
Chỉ muốn người bình yên,
Dù ở đâu, dù bên ai khác,
Cũng giữ trong lòng chút ký ức dịu dàng về ta.
Vì có lẽ, duyên của ta chỉ đến chừng ấy,
Đủ để hiểu, đủ để thương,
Rồi nhẹ nhàng rẽ lối.
Nhưng nếu một ngày, giữa biển người vô tận,
Tim hồng ấy lại sáng lên một lần nữa,
Ta sẽ mỉm cười –
Như thể thời gian chưa từng trôi qua.
Và ta sẽ lại nói:
“Chào cậu… đã lâu không gặp.”
Bởi trong sâu thẳm,
Dù chỉ là thế giới ảo,
Nhưng tình cảm này —
Vẫn là thật. 🌷
---
END