Giọt Mưa Hôn Lên Tóc
Tác giả: lkh207
Chiều cuối thu năm đó, trời Sài Gòn đổ mưa không kịp báo trước, rả rích và dai dẳng như một lời nhắn nhủ buồn bã. An ngồi co ro trong chiếc áo len mỏng, ép sát vào ô cửa kính của quán cà phê vắng tanh. Hơi nước làm mờ tấm kính, và cô chỉ có thể nhìn thấy những vệt sáng đèn đường lòa nhòa như những bức tranh trừu tượng bị lỗi.
"Lại ngắm mưa sao, con bé này?"
Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, không cần quay lại, An cũng biết là ai. Đó là Hoàng. Anh trai nuôi, hay đúng hơn, là người đàn ông đã chiếm giữ toàn bộ khoảng không ký ức của cô suốt hai mươi năm cuộc đời.
Hoàng đặt cốc cacao nóng hổi xuống bàn, đối diện cô. Đôi mắt anh vẫn mang màu cà phê đậm, tĩnh lặng và chứa đựng sự dịu dàng không bao giờ vơi.
“Em lớn rồi, Hoàng. Đừng gọi em là ‘con bé’ nữa,” An khẽ nói, nhưng giọng điệu thiếu đi sự cương quyết.
Hoàng mỉm cười, nụ cười ấy đủ sức làm tan chảy cả cái lạnh lẽo của cơn mưa cuối mùa. “Với anh, em vẫn là An nhỏ bé ngày nào, cái con bé cứ khóc ré lên mỗi khi bị chó rượt.”
An im lặng. Ngày nhỏ, cô là đứa trẻ bám víu lấy Hoàng như một cái bóng. Cô tin rằng anh là anh hùng, là bến đỗ an toàn nhất trên đời. Anh dạy cô đạp xe, chữa lành vết thương khi cô ngã, và luôn nhường cô miếng bánh cuối cùng. Mọi thứ thật đơn giản, thuần khiết, trong khuôn khổ của hai từ: “Anh trai.”
Nhưng rồi, thời gian là một thứ hóa chất gây biến đổi. Nó không chỉ làm cho cơ thể An lớn lên, mà còn làm cho cảm xúc của cô trở nên phức tạp, vượt khỏi ranh giới của tình thân. Cô bắt đầu nhận ra cảm giác ghen tị khi thấy Hoàng cười với một cô gái khác, bắt đầu thấy hơi thở mình nghẹn lại khi anh vô tình chạm vào tay cô.
Đặc biệt là ba năm trước, khi Hoàng đi du học. Khoảnh khắc anh quay lưng bước vào khu vực kiểm soát an ninh, An đã bật khóc nức nở không phải vì mất đi một người thân, mà vì mất đi một người yêu thương, một người cô muốn yêu.
Giờ đây, Hoàng đã về. Anh vẫn dịu dàng, vẫn quan tâm, nhưng sự gần gũi vô tư lự ngày xưa đã khiến An thấy nhói đau. Cô khao khát được chạm vào anh không phải với tư cách em gái, mà với tư cách là người phụ nữ của anh.
“Anh sắp kết hôn,” Hoàng bất ngờ nói, phá vỡ sự im lặng nặng nề của chiều mưa.
Câu nói như một tia sét đánh xuống. Cả thế giới bên ngoài cửa kính bỗng chốc quay cuồng, những vệt sáng nhòa đi, và cả tiếng mưa cũng trở nên ù đi trong tai An.
“Chúc mừng anh,” An cố gắng phát ra âm thanh, nhưng giọng cô vỡ vụn, run rẩy. Cô cúi gằm mặt xuống, cố gắng che giấu giọt nước mắt nóng hổi vừa kịp rơi xuống bàn tay.
Hoàng nắm lấy tay cô, một cái chạm rất đỗi quen thuộc, nhưng lần này lại mang theo sự xót xa vô hạn.
“An à, anh xin lỗi.” Giọng anh khàn đặc.
An ngẩng đầu lên, nước mắt đã lăn dài trên má. “Anh xin lỗi gì chứ? Anh làm gì sai đâu? Đó là cuộc đời của anh mà.”
“Anh xin lỗi vì đã không nhận ra sớm hơn,” Hoàng nói, ánh mắt anh nhìn cô vừa chứa đựng tình yêu thương vô bờ bến, lại vừa mang theo một sự bất lực sâu sắc. “Anh biết, từ rất lâu rồi, tình cảm của em dành cho anh đã vượt qua cái gọi là tình anh em. Và… em biết không, anh cũng vậy.”
An hoàn toàn hóa đá. Cô chưa bao giờ dám nghĩ anh cũng cảm nhận được điều đó, chưa bao giờ dám mơ về một lời thú nhận như vậy.
“Em luôn là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Nhưng anh sợ hãi, An à. Anh sợ hãi cái ranh giới mong manh đó. Anh sợ nếu chúng ta bước qua, lỡ một ngày tan vỡ, anh sẽ mất em mãi mãi. Anh không thể chịu đựng được việc mất đi ‘em gái nhỏ’ của mình.”
Anh giải thích, giọng anh trầm hẳn xuống. “Anh đã cố tìm cách trốn thoát khỏi tình cảm đó. Anh đi xa, anh cố quen người khác, cố xây dựng một cuộc sống ‘bình thường’ mà không có em ở vị trí người yêu. Nhưng anh càng làm, thì sự trống rỗng càng lớn. Người anh sắp cưới là một cô gái tốt, nhưng cô ấy không phải là em.”
Hoàng nhìn thẳng vào mắt An, lần đầu tiên sau nhiều năm, anh không còn giữ vẻ trấn tĩnh của một người anh trai. Ánh mắt anh lúc này là của một người đàn ông đang đấu tranh với chính mình, với đạo lý và với khao khát lớn nhất của cuộc đời.
“Cơn mưa này,” Hoàng khẽ khàng, “nó giống như lần đầu tiên anh nhận ra anh yêu em không phải bằng tình thân. Lúc đó anh chỉ là một cậu bé ngốc, đứng dưới mưa và nghĩ, ‘Giá như mình có thể là cả thế giới của cô bé này.’ ”
An lắc đầu, nước mắt vẫn tuôn rơi nhưng lần này là những giọt nước mắt của sự giải thoát và đau đớn xen lẫn. Cô đã chờ đợi lời này quá lâu.
“Mọi chuyện đã quá muộn rồi, Hoàng,” cô thì thầm. “Anh đã có quyết định của mình.”
Hoàng không trả lời. Anh chỉ nắm chặt tay cô hơn, ánh mắt anh như muốn khắc sâu hình ảnh cô vào tâm trí.
“Anh biết. Nhưng anh không thể để em ra đi mà không nói điều này. Anh yêu em, An. Anh yêu em, em gái nhỏ của anh.”
Khoảnh khắc đó, lời thú nhận đã được nói ra, nhưng nó không mang lại hạnh phúc. Nó chỉ là một lời vĩnh biệt thê lương cho một tình yêu đã lớn lên quá mạnh mẽ, quá muộn màng, và bị chính nỗi sợ hãi chôn vùi. Ngoài kia, tiếng mưa vẫn rơi, gột rửa đi mọi thứ, chỉ còn lại hai tâm hồn tan vỡ, đối diện nhau giữa một chiều thu lạnh lẽo.
Sự im lặng sau lời thú nhận của Hoàng kéo dài như một thế kỷ. Nó nặng hơn cả tiếng mưa đang gầm thét ngoài kia. An nhìn anh, thấy rõ sự giằng xé trong đôi mắt cà phê ấy. Cô biết anh không nói dối. Cô cũng biết, việc anh nói ra điều đó lúc này không phải để níu kéo hay thay đổi mọi thứ, mà chỉ đơn giản là để anh được giải thoát khỏi gánh nặng của bí mật.
“Anh biết không, Hoàng?” Giọng An yếu ớt, như tiếng thủy tinh va vào nhau. “Em đã từng mơ về ngày anh nói câu đó. Hằng đêm, trong ba năm anh đi, em đều nhìn lên trần nhà và tự nhủ: ‘Chờ anh về, mọi chuyện sẽ khác.’ Em đã vẽ ra hàng trăm kịch bản, trong đó anh sẽ chạy đến ôm em ở sân bay, và nói rằng anh nhớ em không chỉ như em gái.”
Một giọt nước mắt nóng hổi của Hoàng lăn xuống, làm mờ đi đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh. Anh buông tay An, như thể sợ hãi hơi ấm của cô sẽ khiến anh mất đi sự kiểm soát cuối cùng.
“Nhưng anh không làm thế,” Hoàng tiếp tục, giọng nói đã lấy lại được sự bình tĩnh giả tạo. “Anh không thể liều lĩnh với em. Tình yêu là thứ đáng sợ, An à. Nó có thể nâng ta lên đỉnh cao, nhưng khi nó rơi xuống, nó sẽ nghiền nát ta thành bụi. Anh thà giữ em ở một vị trí an toàn, vĩnh cửu – vị trí em gái – còn hơn là đẩy em vào một cuộc phiêu lưu tình ái đầy rủi ro.”
An đau đớn gục mặt xuống. Sự giải thích của anh, dù xuất phát từ tình yêu và sự bảo bọc, lại là nhát kiếm chí mạng. Anh đã tự quyết định hộ cô. Anh đã tự tay chôn vùi cảm xúc của cả hai, lấy danh nghĩa của sự an toàn.
“Anh đã cướp đi quyền được lựa chọn của em,” An nói, cô không khóc to, nhưng mỗi từ phát ra đều như xé toạc thanh quản. “Em chấp nhận mọi rủi ro, chấp nhận cả việc bị anh làm tổn thương, miễn là chúng ta đã từng thực sự thuộc về nhau. Em không cần sự an toàn giả tạo đó, Hoàng.”
Ký ức ùa về như một cơn thủy triều, nhấn chìm cô. An nhớ lại cái lạnh buốt giá của mùa đông năm mười lăm tuổi, khi cô sốt cao mê man. Hoàng đã thức trắng đêm, đặt một chiếc khăn lạnh lên trán cô. Trong cơn mơ màng, cô đã nắm chặt lấy tay anh và nói thầm: “Đừng đi đâu hết.”
Cô nhớ cả buổi chiều sinh nhật mười tám tuổi, khi cô lén lút uống rượu và say bí tỉ. Hoàng đã đưa cô về, cõng cô lên cầu thang. Lúc đó, đầu cô gác lên vai anh, cô ngửi thấy mùi gỗ đàn hương quen thuộc từ chiếc áo sơ mi của anh. Cô đã muốn nói: “Em yêu anh,” nhưng sợ hãi đã khóa chặt lấy lời nói đó.
Tất cả những khoảnh khắc đó, dù vô tình hay hữu ý, đều là những bước đi chệch khỏi ranh giới anh em. Cả hai đều cảm nhận được dòng điện ngầm, nhưng đều cố gắng phủ nhận nó bằng cái tên gọi dễ dàng nhất: Tình thân.
Bây giờ, mọi chuyện đã sáng tỏ, nhưng lại quá muộn màng. Cô gái sắp cưới của Hoàng là người vô tội. Cô ấy là hậu quả của sự trốn tránh và sợ hãi của anh.
“Cô ấy là người tốt,” Hoàng nói, như đọc được suy nghĩ của An. “Cô ấy đã đến vào lúc anh yếu đuối nhất, vào lúc anh muốn vứt bỏ tất cả. Cô ấy mang lại sự ổn định. Cô ấy là bến đỗ mà anh nghĩ mình cần.”
“Nhưng em mới là bến đỗ mà tim anh cần, phải không?” An hỏi ngược lại, giọng đầy chua chát.
Hoàng nhắm mắt, như không muốn đối diện với sự thật phũ phàng đó. “Anh sẽ cưới cô ấy, An à. Vì danh dự, vì lời hứa, và vì… anh không thể làm người khác đau khổ chỉ vì sự ích kỷ của mình.”
“Vậy còn em? Nỗi đau của em thì sao?”
Nỗi đau của An không thể cân đo đong đếm. Nó là sự tan vỡ của một niềm hy vọng kéo dài suốt hai mươi năm. Chiều mưa ngoài kia như đồng cảm với sự tuyệt vọng của cô, trút xuống mạnh mẽ hơn, như muốn xóa nhòa mọi thứ.
Hoàng đứng dậy. Anh đứng chắn trước mặt An, cao lớn và vững chãi, nhưng lại là một bức tường không thể vượt qua.
“Anh phải đi, An. Anh phải giải quyết chuyện này.”
Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi vết nước mắt còn vương trên má cô. Cử chỉ cuối cùng này mang đầy sự dịu dàng của người anh trai, nhưng lại là sự đau đớn tột cùng của người tình.
“Dù thế nào đi nữa, em vẫn là gia đình duy nhất của anh. Hãy hứa với anh, hãy sống thật tốt, và hãy để anh được là người anh trai của em, mãi mãi.”
An không trả lời. Cô nhìn xuyên qua anh, nhìn về phía hư vô ngoài cửa kính. Mưa vẫn rơi, và cô biết, cô đã mất anh vĩnh viễn, mất cả người anh trai và người đàn ông cô yêu. Lời thú nhận “Anh yêu em” đã không cứu vãn được gì, mà chỉ đóng lại cánh cửa hy vọng bằng một thanh sắt nặng trĩu của sự thật.
Hoàng quay lưng bước đi, bóng anh chìm dần vào màn mưa trắng xóa. An ngồi lại đó, nhìn theo. Chiếc cốc cacao đã nguội lạnh. Cô đưa tay lên chạm vào nơi Hoàng vừa chạm. Trên tóc cô, những giọt nước mưa từ chiếc áo khoác của anh vẫn còn vương lại, lạnh buốt, như nụ hôn vĩnh biệt lên một tình yêu không bao giờ được phép thành hình.
Anh yêu em, em gái nhỏ của anh. – Câu nói ấy vang vọng, biến thành tiếng mưa, thành nỗi đau, thành sự tan vỡ không thể hàn gắn. Và cô biết, chiều mưa này, cô không chỉ mất đi tình yêu, mà còn mất đi cả người thân yêu nhất của mình. Cô đã mất đi Hoàng.
Khi bóng Hoàng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, An mới thở ra một hơi dài, nặng nhọc. Hơi thở mang theo mùi cacao lạnh và sự cô đơn thấm đẫm. Cô ngồi bất động như một bức tượng điêu khắc bằng băng, mặc cho cái lạnh từ cửa sổ thấm vào da thịt, làm tê dại mọi cảm giác.
Mưa bắt đầu dịu xuống, chuyển từ cơn thịnh nộ cuồng bạo sang một sự rỉ rả buồn bã. Như thể bầu trời cũng đã kiệt sức sau khi chứng kiến một bi kịch của những kẻ yêu nhau mà không thể đến được với nhau.
An nhấc chiếc cốc cacao lên. Môi cô chạm vào vành cốc lạnh buốt. Vị đắng chát của sô cô la tan chảy trên đầu lưỡi, nhưng không thể so sánh được với vị đắng của sự thật mà cô vừa phải nuốt trọn. Tình yêu của cô, cũng như cốc cacao này, đã từng nóng hổi, ngọt ngào, nhưng đã bị để quên quá lâu, đến nỗi nguội lạnh và trở nên vô vị.
Cô đưa tay lên sờ nhẹ vào gò má. Cảm giác ẩm ướt vẫn còn đó, nơi Hoàng đã lau đi nước mắt cho cô. Đó là dấu vết cuối cùng của sự quan tâm, một sự quan tâm vô vọng và đầy tội lỗi. Anh đã dùng tình thân để che đậy khao khát, và giờ đây, chính khao khát đó đã phá hủy cả tình thân.
An hiểu rằng, Hoàng ra đi không phải vì anh không yêu cô, mà vì anh quá yêu. Anh yêu đến mức sợ hãi trách nhiệm với cảm xúc của cả hai. Anh chọn con đường ít đau đớn hơn cho chính anh—đó là chối bỏ khao khát mãnh liệt để giữ lại một mối quan hệ dễ gọi tên hơn: gia đình.
Cô lấy chiếc điện thoại ra, mở thư viện ảnh. Hình ảnh của Hoàng hiện lên: nụ cười tươi tắn trong chuyến đi biển năm ngoái, bức ảnh anh đang đọc sách dưới ánh đèn vàng, và bức ảnh gần nhất là khi anh ôm cô tạm biệt ở sân bay.
An lặng lẽ xóa tất cả. Cô không khóc nữa. Nước mắt dường như đã cạn khô cùng với niềm hy vọng. Sự tan vỡ không chỉ là một khoảnh khắc cảm xúc bùng nổ, mà là một quá trình làm sạch tàn nhẫn, buộc con người phải loại bỏ những ảo tưởng đẹp đẽ đã từng nuôi sống họ.
Xóa ảnh, An xóa đi bằng chứng vật lý của những kỷ niệm, nhưng cô biết, hình bóng anh đã được khắc sâu vào từng tế bào, từng nhịp đập của trái tim cô.
Cô đứng dậy, trả tiền cốc cacao nguội lạnh. Bước ra khỏi quán, hơi lạnh ẩm ướt của buổi chiều mưa tạt vào mặt cô. Mọi thứ đã kết thúc.
Đi bộ trên vỉa hè vẫn còn ướt sũng nước, An không cảm thấy mình đang đi, mà như đang trôi nổi trong không gian xám xịt, vô định.
Cô nhớ lại lời hứa cuối cùng của anh: “Hãy để anh được là người anh trai của em, mãi mãi.”
Đó là lời cam kết của một người đàn ông muốn chôn sống tình yêu của mình. Anh đã muốn cô tiếp tục đóng vai em gái, để anh có thể tiếp tục đóng vai người anh.
Nhưng cô biết, từ giờ trở đi, mỗi cái chạm tay, mỗi câu hỏi thăm, mỗi nụ cười dịu dàng của anh sẽ là một lời nhắc nhở sắc lạnh về cái đã mất. Cô không thể làm được.
Khi về đến căn hộ của mình, An mở cửa, bật đèn. Căn phòng trống trải, nhưng không gian nội tâm của cô còn trống rỗng hơn nhiều. Cô không còn cảm thấy nỗi đau rực cháy, chỉ còn lại sự tê liệt và mệt mỏi cùng cực.
An đứng bên cửa sổ, nhìn xuống con phố đã bắt đầu lác đác xe cộ trở lại. Chiều mưa đã tan. Sự tan vỡ cũng đã hoàn tất.
Cô biết, ngày mai, cô sẽ phải bắt đầu một cuộc sống mới. Một cuộc sống không có Hoàng trong vai người yêu, và có lẽ, cũng không còn Hoàng trong vai người anh. Cô phải tự tạo ra một khoảng cách, một rào cản vững chắc để bảo vệ trái tim mình khỏi thứ tình yêu đầy độc dược mang tên "tình thân".
An đưa tay lên chạm vào tóc mình một lần nữa, nơi những giọt mưa cuối cùng từ anh đã hôn lên. Anh yêu em, em gái nhỏ của anh. – Lời nói ấy sẽ mãi là chiếc đinh cuối cùng đóng vào quan tài của tình yêu đầu tiên và duy nhất của cô. Một bi kịch đã được định sẵn, và màn mưa chiều nay chỉ là tấm màn che cho sự chấm dứt vĩnh viễn của một giấc mơ.
Tác Giả : lkh207