Ánh sáng rọi qua khung cửa sổ kính mờ, chiếu thẳng vào khuôn mặt nghiêm nghị của Elias Vance. Anh đang khoanh tay đứng trước bản thiết kế lớn, những đường nét sắc lạnh, góc cạnh và hoàn toàn không có sự mềm mại. Đó là dự án "Nova," một tổ hợp văn phòng tối giản mà anh tin là tương lai.
"Nó là một khối thép không cảm xúc, Vance. Nơi này là lịch sử," giọng Julian Hayes vang lên, đầy sức sống và sự bất mãn.
Julian, với chiếc áo sơ mi màu đất và mái tóc rối nhẹ, đang chỉ vào một góc bản đồ nơi thư viện cũ kỹ, được bảo tồn bởi những cây thường xuân, sắp bị thay thế bằng một bãi đỗ xe dưới lòng đất.
"Lịch sử là gánh nặng, Hayes. Hiệu quả là chìa khóa. Anh không thấy sao? Anh đang cản trở tiến độ," Elias đáp, âm điệu phẳng lặng như chính tấm kính trên tòa nhà anh thiết kế.
Julian bước tới, đặt tay lên bản vẽ, đôi mắt xanh lá ánh lên sự thách thức. "Tôi thấy một kiến trúc sư sợ hãi. Sợ hãi một thứ gì đó không hoàn hảo, không thể kiểm soát. Thư viện này có một vết nứt trên tường, nhưng đó là vết nứt kể một câu chuyện. Tòa nhà của anh thì chỉ là một cái vỏ rỗng."
Elias gần như bật cười, một âm thanh khô khốc. "Anh lãng mạn hóa sự xuống cấp."
"Còn anh thì thờ phụng sự trống rỗng," Julian phản công.
Cuộc đối đầu của họ kéo dài nhiều tuần. Nhưng rồi, áp lực từ Hội đồng buộc họ phải hợp tác. Elias cần Julian để xoa dịu cộng đồng. Julian cần tầm nhìn kỹ thuật của Elias để tích hợp thư viện vào khu phức hợp mà không làm mất đi linh hồn của nó.
Một đêm, trong văn phòng bừa bộn với những cuộn bản vẽ. Julian đang hăng say giải thích về cách ánh sáng nên chiếu qua mái vòm cũ.
"Chúng ta cần một cầu nối, Elias. Một lối đi không chỉ bằng vật chất, mà còn bằng cảm xúc. Như việc kết nối cái đã từng và cái sẽ đến," Julian nói, giọng khàn đi vì mệt.
Elias nhìn người đối diện. Lần đầu tiên, anh không thấy kẻ phá bĩnh, mà thấy một người đam mê thực sự. Ánh đèn bàn hắt lên gương mặt Julian, làm lộ ra một vẻ đẹp chân thành, không chút che đậy. Nó đối lập hoàn toàn với lớp áo giáp mà anh luôn mặc.
"Cầu nối..." Elias lặp lại, giọng nói bất ngờ mềm đi. "Anh luôn thấy điều mà tôi bỏ lỡ."
"Vì anh không nhìn xuống. Anh luôn nhìn lên trời," Julian cười nhẹ, nhưng ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng.
Elias tiến lại gần. Sự căng thẳng chuyên môn tan biến, thay thế bằng một lực hút vật lý không thể chối từ.
"Anh muốn gì, Hayes?" Elias hỏi, giọng nói là một lời thách thức thầm thì.
"Tôi muốn anh buông bỏ. Dù chỉ một chút," Julian nói, đưa tay chạm nhẹ vào cổ tay Elias.
Chạm. Một tia lửa điện lướt qua. Elias, người luôn kiểm soát mọi góc độ trong cuộc đời mình, cảm thấy một sự sụp đổ ngọt ngào. Anh cúi xuống.
Nụ hôn đầu tiên không phải là sự bùng nổ của cảm xúc, mà là sự hòa quyện chậm rãi, cẩn trọng. Nó bắt đầu bằng sự tò mò, và kết thúc bằng một lời thú nhận thầm kín.
Sau nụ hôn, Julian lùi lại, khuôn mặt ửng hồng. Elias thì đứng im, như thể anh vừa thiết kế lại chính thế giới nội tâm của mình.
"Đó là một sự thay đổi lớn trong thiết kế, Vance," Julian nói, cố gắng lấy lại sự hài hước.
Elias chỉ nhìn vào mắt anh, giọng nói trầm và chân thật hơn bao giờ hết.
"Anh là bản thiết kế mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình cần. Hãy ở lại, Hayes. Hãy giúp tôi xây dựng nó."
Dự án Nova cuối cùng đã thành công, không phải là một khối bê tông lạnh lẽo, mà là một nơi chốn hài hòa, nơi lịch sử và hiện đại ôm lấy nhau. Giống như hai người kiến trúc sư đối lập đã tìm thấy sự hoàn hảo trong sự khác biệt của nhau.