Phòng tập lúc chiều muộn.
Ánh đèn dịu xuống, những giọt mưa ngoài cửa sổ khẽ gõ vào kính, như đang đệm cho một cảm xúc nào đó. Căn phòng vắng lặng, chỉ có tiếng đàn piano vang lên từng nốt nhẹ nhàng.
Dương Bác Văn ngồi trước cây đàn, ngón tay lướt trên phím trắng đen. Cậu đang cố viết phần điệp khúc cho buổi biểu diễn sắp tới, nhưng cảm hứng cứ trốn mãi trong những khoảng lặng.
Cánh cửa khẽ mở. Tả Kỳ Hàm ló đầu vào, tay cầm chai nước, nụ cười dịu dàng như ánh trăng.
“Cậu vẫn đang luyện à?” – giọng cậu nhẹ như gió.
“Ừ.” – Dương Bác Văn không ngẩng đầu, vẫn tập trung vào những nốt nhạc.
Tả Kỳ Hàm tiến lại gần, ngồi cạnh cậu, không nói gì thêm. Cậu nhắm mắt, khe khẽ ngân nga theo giai điệu, rồi bất ngờ mở mắt nói:
“Giai điệu này giống như hoa hồng sau mưa, hơi cô đơn, nhưng rất đẹp.”
Dương Bác Văn sững lại một chút, rồi khẽ cười:
“Cậu luôn nghe ra những điều tớ chưa nói.”
Tả Kỳ Hàm nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh:
“Vì tớ luôn lắng nghe tiếng lòng của cậu.”
Phòng tập lặng đi, chỉ còn tiếng mưa và nhịp tim. Khoảnh khắc ấy, họ đều hiểu rằng có những bí mật không cần nói ra.
Ngày hôm sau.
Không khí buổi tập hôm ấy yên tĩnh hơn mọi khi. Dương Bác Văn ngồi ở góc phòng, lật từng trang sổ tay lời bài hát. Tả Kỳ Hàm đứng trước gương, luyện từng bước nhảy.
Họ không nói nhiều, nhưng ánh mắt vẫn chạm nhau như một tín hiệu quen thuộc.
“Giai điệu hôm qua, tớ mơ thấy nó.” – Tả Kỳ Hàm nói, giọng đầy cảm xúc.
“Thật sao?” – Dương Bác Văn ngẩng đầu.
“Ừ. Tớ mơ thấy chúng ta đứng trên sân khấu, cậu chơi đàn, tớ nhảy múa. Dưới sân khấu là một biển hoa hồng.”
Dương Bác Văn mỉm cười, gấp sổ lại:
“Vậy thì chúng ta biến nó thành sự thật nhé.”
Buổi biểu diễn nội bộ.
Ánh đèn sân khấu rọi xuống. Dương Bác Văn ngồi trước cây đàn piano, Tả Kỳ Hàm đứng giữa ánh sáng, bắt đầu chuyển động.
Giai điệu vang lên, dịu dàng và đầy cảm xúc. Từng bước nhảy của Tả Kỳ Hàm như hòa vào tiếng đàn, tạo nên một khung cảnh lặng lẽ mà rực rỡ.
“Em là em, dù là chàng trai hay cô gái, sẽ luôn có người yêu em hết lòng.”
– Tả Kỳ Hàm hát, ánh mắt hướng về phía người đang chơi đàn.
Dương Bác Văn ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng, môi khẽ cong lên.
Khoảnh khắc ấy, bí mật của phòng tập đã được hé lộ trên sân khấu.
Sau buổi diễn.Phía sau sân khấu, mọi người vỗ tay rào rào.
“Các cậu thật sự rất hợp nhau!” – một nhân viên nói.
Tả Kỳ Hàm quay sang Dương Bác Văn:
“Chúng ta là một cặp đôi sáng tạo, đúng không?”
Dương Bác Văn gật đầu:
“Ừ, từ trước đến giờ vẫn vậy.”
Tả Kỳ Hàm đưa tay ra:
“Vậy thì sau này, hãy tiếp tục cùng nhau sáng tạo nhé.”
Dương Bác Văn nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng đáp:
“Ừ, cùng nhau đi tiếp.”
Kết thúc.
Mưa đã tạnh. Phòng tập lại sáng đèn.
Tiếng đàn vang lên lần nữa.
Câu chuyện của họ, chỉ vừa mới bắt đầu.