Cô bắt đầu lục lọi trong ký ức của chính mình – những ký ức mạnh mẽ nhất về tình yêu, nỗi sợ hãi, và sự kết nối với mẹ. Cô đẩy những ký ức này vào tầm nhìn của Thực Thể.
Khoảnh khắc Linh được mẹ ôm lần đầu.
Hình ảnh mẹ mỉm cười, dù đôi mắt nhắm nghiền.
Cảm giác ấm áp khi hai mẹ con cùng đan len bên bếp lửa.
Ban đầu, Thực Thể không phản ứng. Nhưng khi Linh tập trung vào ký ức về giọng nói dịu dàng của mẹ, điều kỳ diệu xảy ra.
Đôi mắt đỏ rực của Thực Thể nhấp nháy, và một giọt nước mắt màu đen lăn dài trên má. Thực Thể rùng mình, và đột ngột đứng dậy.
Nó bước nhanh đến chiếc bàn, nơi những mảnh gương vỡ đang nằm. Tay nó run rẩy.
“Không... không được nhìn. Không được thấy. Ta phải giữ lại...”
Thực Thể thốt ra những lời thì thầm, không phải bằng giọng của Linh, mà bằng một giọng nói cũ kỹ, đau khổ.
Linh (linh hồn) dồn hết sức mạnh còn lại vào khoảnh khắc đó, hướng sự tập trung vào hình ảnh phản chiếu của Thực Thể trong một mảnh gương vỡ nhỏ nhất.
Ngay lập tức, Thực Thể gục xuống, ôm đầu. Một luồng ánh sáng xanh lạnh lẽo bùng lên từ cơ thể Linh.
Linh (linh hồn) cảm thấy một lực hút khủng khiếp, như thể cô đang bị kéo ngược trở lại nơi cô đã thoát ra. Cô nhìn thấy Thực Thể đang giãy giụa trong đau đớn, và chiếc hộp gỗ trên ghế bắt đầu rung lên dữ dội.
Đột nhiên, chiếc hộp mở tung. Bên trong không phải là một bùa chú, mà là một cuốn nhật ký cũ kỹ. Trang cuối cùng có dòng chữ viết bằng máu:
"Mẹ sẽ nhìn thấy con. Mãi mãi."