Chương 1: Gặp lại
Lưu Quỳnh Anh bước vào văn phòng, mắt nhìn thẳng vào Từ Hạo. Anh vẫn ngồi đó, như mọi khi: lạnh lùng, điềm tĩnh, ánh mắt như đánh giá từng chi tiết.
“Đến muộn,” anh nói, giọng trầm.
“Xin lỗi, tôi vẫn hoàn thành đúng hạn. Anh muốn xem báo cáo không?” Cô trả lời, giọng điềm tĩnh, nhưng tim đập nhanh hơn bình thường.
Từ Hạo nhấc tách cà phê lên, ánh mắt lướt qua từng trang hồ sơ cô đưa. Một nụ cười mỉa mai nho nhỏ xuất hiện trên môi anh.
“Cô thông minh… nhưng cứng đầu. Đây là điểm mạnh… cũng là điểm yếu.”
Quỳnh Anh mỉm cười, nghiêng đầu: “Người cứng đầu sẽ không bị thao túng, tổng tài.”
Khoảng lặng kéo dài. Anh đứng lên, bước tới gần cô, khoảng cách giữa họ hẹp dần.
“Đừng chạy trốn nữa,” anh thì thầm. “Bên tôi, cô sẽ không còn cô đơn.”
Cô quay mặt, nước mắt lưng tròng: “Anh… không hiểu. Tôi không muốn anh gánh vác.”
Anh cười, giọng vừa nghiêm túc vừa dịu dàng: “Tôi không cần gánh vác. Tôi muốn. Chỉ cần cô tin tôi.”
Cô không cưỡng lại nữa, để anh ôm trọn cơ thể mình. Bên ngoài, thành phố hối hả, nhưng trong phòng, chỉ còn hai trái tim đang đồng nhịp.
---
Chương 2: Cuộc chiến lời nói
Ngày hôm sau, hai người phải hợp tác trong một dự án quan trọng. Không gian phòng họp căng như dây đàn.
“Ý tưởng của cô quá mơ hồ,” anh nói, giọng sắc bén.
“Còn anh, luôn chỉ trích mà chẳng đưa ra giải pháp,” cô đáp lại, mắt lấp lánh thách thức.
Anh nhếch mép: “Tôi thấy cô thích bám vào lý thuyết, còn thực tế… thì sao?”
Quỳnh Anh nheo mắt: “Anh cũng biết, lý thuyết là cơ sở để không phạm sai lầm. Hoặc anh quên rồi?”
Cả phòng họp im lặng. Anh và cô nhìn nhau, ánh mắt đấu nhau như muốn nghiền nát nhau bằng lời nói. Nhưng khi cuộc họp kết thúc, Từ Hạo đi theo cô ra hành lang:
“Cô bướng bỉnh thật… nhưng tôi thích điều đó.”
Quỳnh Anh quay lại, nhếch mép: “Tôi cũng chưa chắc đã thích anh.”
Anh cười, ánh mắt tràn đầy quyết đoán: “Nhưng tôi sẽ khiến cô thích.”
---
Chương 3: Khoảnh khắc mềm yếu
Đêm, trời mưa tầm tã. Quỳnh Anh đứng trước cửa sổ, nhìn những giọt nước rơi. Tiếng điện thoại reo.
“Em… ra ngoài được không?” Anh nói, giọng trầm.
Cô mặc áo khoác, bước ra ngoài. Mưa tạt vào mặt, nhưng cô không hề run. Anh xuất hiện, ôm cô vào lòng, che chắn khỏi cơn mưa.
“Anh…” cô thở gấp.
“Yên tâm đi, tôi ở đây.” Anh thì thầm, hơi ấm lan tỏa.
Cô nhận ra lần đầu tiên, mình muốn dựa vào một ai đó. Và người đó là anh.
---
Chương 4: Bí mật dần hé lộ
Một ngày, Quỳnh Anh bị rơi hồ sơ quan trọng trước mặt anh. Từ Hạo cúi xuống, nhặt lên, nhìn vào mắt cô:
“Cô sợ thất bại, nhưng không dám thừa nhận.”
Cô lùi lại: “Anh… sao biết?”
Anh nhún vai: “Tôi nhìn thấy tất cả. Nhưng tôi không chỉ nhìn, tôi muốn bảo vệ cô.”
Một khoảng lặng trôi qua, cảm xúc chạm nhau mà không lời nào nói ra. Cô nhận ra, trái tim mình đang dần mềm nhũn trước anh, dù cô không muốn thừa nhận.
---
Chương 5: Xung đột và đồng cảm
Một dự án thất bại khiến cả hai căng thẳng.
“Cô làm hỏng hết kế hoạch!” Anh quát, giọng nghiêm khắc.
“Anh cũng không hoàn hảo! Sao lúc nào cũng đổ lỗi cho tôi?” Cô đáp, nước mắt trào ra.
Anh nhìn cô, ánh mắt bất ngờ dịu đi. “Cô… thật ra cũng là người duy nhất khiến tôi lo lắng.”
Quỳnh Anh ngạc nhiên, không nói được gì. Lần đầu tiên, anh để lộ sự yếu mềm.
---
Chương 6: Đêm tâm sự
Anh mời cô đến căn hộ cao cấp. Ban công nhìn ra thành phố lấp lánh. Anh đưa ly rượu:
“Uống đi, đừng lo công việc.”
Cô cầm ly, nhìn anh: “Anh… sao lúc nào cũng thấy tôi yếu đuối?”
Anh nắm tay cô: “Bởi vì tôi quan tâm. Tôi không muốn cô đau.”
Họ ngồi đó, im lặng nhưng gần gũi. Lần đầu tiên, cả hai không cần lời nói, chỉ cảm nhận nhau qua hơi thở, nhịp tim, ánh mắt.
---
Chương 7: Cao trào
Một kẻ thù trong công ty muốn đẩy Quỳnh Anh ra ngoài, tung tin sai sự thật. Cô bị áp lực, hoảng loạn.
Anh xuất hiện, giọng như lửa: “Ai dám động vào cô, sẽ phải trả giá.”
Cô nhìn anh, thấy ánh mắt chứa đầy quyết tâm và cả tình cảm mà cô chưa từng thấy.
Họ hợp lực, chiến đấu, cuối cùng kẻ thù phải rút lui.
Quỳnh Anh thở dài: “Anh… cảm ơn.”
Anh nhẹ nhàng nắm tay cô: “Không cần cảm ơn. Tôi ở bên cô mà.”
---
Chương 8: Kết OE
Một buổi tối, Quỳnh Anh nhận được tin công việc mới ở nước ngoài. Cô lưỡng lự.
Anh đứng cạnh, giọng trầm: “Cô đi, hay ở lại?”
Cô nhìn anh, nước mắt lấp lánh: “Tôi… không muốn rời xa anh.”
Anh ôm cô: “Vậy ở lại. Bên nhau. Dù thế giới có thay đổi, tôi vẫn ở đây.”
Cô tựa vào anh, cảm giác an toàn tràn đầy. Trái tim cô hoàn toàn thuộc về anh.
Bên ngoài, thành phố vẫn hối hả, nhưng trong căn hộ cao tầng, hai người đứng bên nhau, nhìn về phía bầu trời rộng lớn. Không biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng giờ đây, họ có nhau, và đó là tất cả.