Vạn Niên Đỉnh, ngọn núi cao nhất và lạnh lẽo nhất Tam Giới, nơi băng giá ngự trị cùng những lời thề đã vỡ.
Lãnh Huyết Kình, Huyết Tổ của Ma giới, đứng sừng sững giữa cơn bão tuyết. Y cao lớn, mái tóc đen mun như màn đêm không trăng, đôi mắt đỏ rực như hai vầng trăng máu đang nhìn vào một cõi vô định. Dưới chân y, hàng trăm Ma tu và Tiên tu đã ngã xuống, máu tanh nhuộm đỏ cả nền tuyết trắng. Y không quan tâm, sự tàn sát chỉ là phương tiện để y đạt được mục đích duy nhất: tìm lại linh hồn bị phân tán vạn năm trước.
"Tử Tiêu, ngươi lại trốn ta bao lâu nữa?" Y khẽ thì thầm, giọng nói mang theo sự cuồng vọng và đau đớn bị kìm nén.
Vạn năm trước, tại chính nơi này, y là Mạc Kình – một Ma quân thiện lương, và Tử Tiêu là Tiên Tôn đứng đầu Cửu Thiên. Họ yêu nhau, bất chấp luật trời, bất chấp ranh giới Tiên – Ma. Nhưng Thiên Đạo không cho phép, và cuối cùng, Tử Tiêu đã tự tay dùng Tử Tiêu Kiếm đâm xuyên tim y, phong ấn Hồn Khí của y để bảo vệ sinh linh.
Bỗng, mặt đất rung chuyển dữ dội. Từ một khe nứt băng sâu thẳm, Tử Tiêu Kiếm – thần khí của Tử Tiêu, đột ngột bay lên, ánh sáng xanh ngọc bích chói lòa, rạch nát bầu trời tăm tối.
Cùng lúc đó, một thiếu niên mặc đồ đệ tử Tu Chân môn phái bình thường, đang lẩn trốn sau một tảng đá băng, bị ánh sáng đó hút lấy.
Thiếu niên đó tên là Minh Nguyệt, đệ tử ngoại môn của Huyền Thanh Môn. Hắn có căn cốt yếu kém, nhan sắc thanh tú, đôi mắt trong veo như chứa cả ánh trăng. Hắn đến đây vì một nhiệm vụ vô nghĩa, nhưng giờ đây, hắn bị ánh sáng Tử Tiêu Kiếm kéo thẳng về phía Huyết Kình.
Ngay khi Huyết Kình nhìn thấy Minh Nguyệt, toàn bộ sức mạnh hủy diệt trong y bỗng chốc ngưng đọng. Không phải vì Thần Kiếm, mà vì linh hồn đang tỏa ra ánh sáng Ánh Nguyệt thanh khiết trong cơ thể thiếu niên kia.
Đó là Tử Tiêu... là ánh trăng của y!
Huyết Kình lập tức hóa thành một đạo huyết quang, xuất hiện trước mặt Minh Nguyệt, ngăn Thần Kiếm lại bằng một chưởng lực kinh thiên động địa.
"Ngươi... ngươi là ai?" Minh Nguyệt sợ hãi đến tê liệt. Hắn cảm nhận được sức mạnh Ma giới cuồng bạo từ người đàn ông này.
Huyết Kình không trả lời, y quỳ một gối xuống, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào Minh Nguyệt. Trong đôi mắt ấy không còn sự tàn bạo, chỉ còn lại sự khao khát và nỗi đau vạn năm.
"Ngươi không nhớ ta sao? Ánh trăng của ta... ngươi đã quên đi Mạc Kình rồi sao?"
"Ta... ta không biết..." Minh Nguyệt run rẩy, nhưng kỳ lạ thay, sự sợ hãi ban đầu dần bị thay thế bằng một cảm giác quen thuộc đến nghẹt thở. Hắn cảm thấy như đã từng bị đôi mắt này nhìn ngắm, đã từng ở trong vòng tay này.
Huyết Kình nhẹ nhàng nâng mặt Minh Nguyệt, ngón tay cái chạm vào ấn đường của hắn.
"Ta không thể chờ thêm nữa. Vạn năm là quá đủ cho sự luân hồi vô vị này."
Y tụ tập toàn bộ Huyết Tinh vạn năm tu luyện vào đầu ngón tay, rồi ấn mạnh vào ấn đường của Minh Nguyệt.
ẦM!
Một luồng huyết khí cuồng bạo hòa trộn với Khí Vận Ánh Nguyệt của kiếp trước, xé toạc mọi kinh mạch yếu ớt của Minh Nguyệt. Huyết Kình đang cưỡng ép hai loại sức mạnh đối lập – Khí Thanh Khiết và Huyết Tà Mị – hợp làm một trong cơ thể thiếu niên.
Minh Nguyệt ngất đi trong đau đớn, nhưng cơ thể hắn bắt đầu tỏa ra một Huyết Quang Ánh Nguyệt màu tím kỳ ảo.
"Từ nay, ngươi mang danh Khí Huyết Ánh Nguyệt," Huyết Kình tuyên bố. "Ngươi là người của ta, dù là Tiên hay Ma, cũng không thể chia lìa chúng ta nữa."