Nơi đây không hề lạnh lẽo như Vạn Niên Đỉnh, nhưng tràn ngập huyết khí đậm đặc. Khi tỉnh dậy, Minh Nguyệt thấy mình nằm trên một chiếc giường lớn chạm trổ tinh xảo, xung quanh là màn lụa đen thêu hoa văn máu.
Minh Nguyệt hoảng loạn muốn bỏ chạy, nhưng cơ thể hắn dường như không còn nghe theo ý muốn. Khi hắn vận dụng linh lực, thứ tuôn ra không phải là Tiên Khí thanh khiết, mà là một luồng Khí Huyết mạnh mẽ, vừa cuồng bạo, vừa thanh thoát.
Hắn nhớ lại khuôn mặt của Huyết Kình, và những lời nói đầy ám ảnh: “Ngươi là người của ta.”
Cánh cửa mở ra, Huyết Kình bước vào. Y đã thay một bộ áo bào đen tuyền, trông bớt vẻ tàn bạo hơn, nhưng vẫn giữ khí chất uy áp.
"Ngươi tỉnh rồi," Huyết Kình nói, giọng trầm ấm hơn vẻ ngoài đáng sợ của y. Y đặt một chén thuốc bổ lên bàn. "Đây là linh dược từ Thiên Tinh. Uống đi, nó sẽ giúp ngươi thích nghi với Huyết Mạch mới."
Minh Nguyệt lùi lại, nhìn chằm chằm vào Huyết Kình. "Ngươi đã làm gì ta? Ta không muốn cái gọi là Huyết Mạch này!"
Huyết Kình tiến lại gần, vẻ mặt pha lẫn thất vọng và nhu tình. "Ta đã giúp ngươi. Ngươi kiếp này căn cốt yếu kém, không thể tu luyện. Ta truyền Huyết Tinh của ta cho ngươi, kết hợp với Ánh Nguyệt Khí Vận vốn có. Giờ đây, ngươi là tu sĩ mạnh nhất trong số đệ tử ngoại môn của ngươi."
"Ta không cần sức mạnh! Ta muốn quay về Huyền Thanh Môn!"
Huyết Kình siết chặt nắm tay. "Về đâu? Để Tiên giới hủy diệt ngươi lần nữa sao? Ngươi nghĩ họ sẽ để yên cho kẻ mang Huyết Khí Tà Mị như ngươi?"
Y ngồi xuống bên giường, kéo Minh Nguyệt lại gần. "Ta không muốn ngươi nhớ lại hết thảy ngay bây giờ. Ta sợ ngươi lại chọn tự hủy hoại bản thân như kiếp trước."
"Ta tên là Minh Nguyệt," thiếu niên nức nở.
"Phải, Minh Nguyệt. Ánh trăng sáng của ta." Huyết Kình nhẹ nhàng ôm lấy hắn, ôm chặt như sợ hắn tan biến. "Huyền huyễn luân hồi chính là trò đùa tàn nhẫn của Thiên Đạo. Nó khiến ngươi quên, nhưng lại khắc sâu vào linh hồn ta."
Y đặt tay lên lưng Minh Nguyệt, truyền một luồng Ma Khí ấm áp để xoa dịu. "Ta là Ma, ngươi là Tiên. Kiếp trước chúng ta là kẻ thù và người yêu, một kết cục bi thảm. Kiếp này, ta sẽ dùng Huyết của ta để bảo vệ Ánh Nguyệt của ngươi, nghịch chuyển Thiên Mệnh."
Minh Nguyệt cảm thấy sự ấm áp lạ lùng từ lồng ngực rắn chắc của Huyết Kình. Những ký ức mơ hồ vụn vỡ bắt đầu xâm chiếm tâm trí hắn: những nụ hôn dưới hoa đào, những trận chiến kề vai sát cánh, và cuối cùng, là lưỡi kiếm lạnh lẽo xuyên qua trái tim.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước. "Ngươi... ngươi có phải là Mạc Kình không?"
Huyết Kình mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng mà y đã không cười trong vạn năm. "Ta vẫn luôn là Kình của ngươi, và ngươi sẽ mãi mãi là Ánh Nguyệt của ta."
"Khí Huyết Ánh Nguyệt chính là minh chứng cho tình yêu vượt qua vạn kiếp này."
Y cúi xuống, hôn lên trán Minh Nguyệt, một lời thề im lặng về sự chiếm hữu và bảo vệ tuyệt đối. Bên ngoài Ma Thiên Điện, ánh trăng mờ nhạt Ma giới vẫn chứng kiến sự tái hợp của cặp đôi đã thách thức Thiên Đạo suốt vạn năm luân hồi.