Sau trận chiến với Tiên giới, Ma Thiên Điện đã trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Huyết Kình không còn phải bận tâm đến việc bảo vệ bí mật hay chống lại sự xâm phạm. Y có tất cả những gì y đã chờ đợi vạn năm: Minh Nguyệt, người mang Khí Huyết Ánh Nguyệt, đã tự nguyện ở bên y.
Tuy nhiên, cuộc sống chung không hề dễ dàng như Huyết Kình tưởng tượng.
Hôm đó, Huyết Kình trở về từ một buổi hội nghị Ma Tôn, trong tay là một hộp gấm quý giá chứa Huyết Tinh Thảo – loại linh dược quý hiếm nhất Ma giới, dùng để bồi bổ cho Minh Nguyệt. Y vừa bước vào tẩm điện đã thấy Minh Nguyệt đang ngồi bệt dưới sàn, cau mày nhìn một chồng sách cổ.
"Nguyệt nhi, sao lại không ngồi trên giường? Lạnh đấy," Huyết Kình nói, giọng mang theo sự lo lắng hiếm có.
Minh Nguyệt không ngước lên, lầm bầm: "Ta không thể hiểu nổi ngôn ngữ Ma giới! Ngươi bắt ta sống ở đây, ít nhất phải dạy ta cách giao tiếp. Những quyển sách này... toàn là ký tự máu me gì đâu!"
Huyết Kình phì cười. Y đặt hộp linh dược xuống, đến gần và bế bổng Minh Nguyệt lên.
"Ai bảo ngươi phải học? Ngươi là Ma Quân Phu Nhân, chỉ cần ra lệnh là được."
"Ta không cần làm phu nhân gì cả!" Minh Nguyệt phản kháng yếu ớt, nhưng vẫn ngoan ngoãn tựa vào lồng ngực rắn chắc của Huyết Kình. "Ta là đệ tử Tiên môn cũ. Ta cần tri thức."
"Được rồi, được rồi." Huyết Kình đặt hắn lên giường. Y cầm một quyển sách lên, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lên từng ký tự. "Ngôn ngữ Ma giới rất đơn giản, chỉ cần đọc từ sâu trong Huyết Mạch. Ngươi nhắm mắt lại."
Huyết Kình cúi xuống, hôn lên tai Minh Nguyệt, giọng nói trầm ấm như tiếng đàn cổ. Y bắt đầu giải thích về cách đọc và ý nghĩa của các ký tự. Không phải chỉ dùng lời nói, mà còn dùng Huyết Khí của mình dẫn dắt Huyết Khí Ánh Nguyệt trong cơ thể Minh Nguyệt.
Cảm giác ấm nóng lan tỏa khiến Minh Nguyệt dần thả lỏng. Hắn không còn thấy khó hiểu nữa. Hắn cảm nhận được ý nghĩa của các từ ngữ qua sự truyền dẫn năng lượng từ Huyết Kình.
"Ngươi... ngươi đang gian lận," Minh Nguyệt thì thầm, mặt ửng hồng.
"Đúng vậy," Huyết Kình thừa nhận, ánh mắt đỏ rực đầy dịu dàng. "Ta sẽ dùng mọi cách để giúp ngươi. Mạc Kình đã hứa sẽ dạy Tử Tiêu viết thư tình bằng Ma ngữ, kiếp này ta phải thực hiện."
Sự chấp nhận của Minh Nguyệt đồng nghĩa với việc y phải giao tiếp với các Ma Tướng của Huyết Kình.
Hôm đó, một Ma tướng trẻ tuổi tên là Lệ Phong, người cực kỳ trung thành với Huyết Kình, đến báo cáo tình hình. Hắn nhìn Minh Nguyệt, ánh mắt vừa kính sợ, vừa tò mò.
"Bẩm Huyết Tổ, thần đã chuẩn bị xong Ma Thạch theo lệnh của Phu Nhân." Lệ Phong cúi đầu.
"Phu Nhân..." Minh Nguyệt lúng túng. Hắn vẫn chưa quen với danh xưng này. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng với Lệ Phong. "Cảm ơn Lệ Phong, ngươi vất vả rồi."
Nụ cười thanh khiết của Minh Nguyệt mang theo khí chất của Tiên Tôn, khiến Lệ Phong thoáng chút thất thần, mặt hơi đỏ lên.
ẦM!
Linh lực khủng khiếp của Huyết Kình đột ngột bùng nổ, khiến Lệ Phong lập tức quỳ sụp xuống.
"Lệ Phong, ngươi nhìn Ma Quân Phu Nhân của ta bằng ánh mắt gì?" Huyết Kình gằn giọng, sát khí dày đặc lan tỏa khắp phòng.
Minh Nguyệt hốt hoảng: "Huyết Kình! Ngươi làm gì vậy? Hắn chỉ đang tôn trọng ta thôi!"
"Không!" Huyết Kình ôm chặt Minh Nguyệt, giấu hắn vào lồng ngực. "Ánh mắt hắn chứa đựng sự tham lam và khao khát đối với ánh sáng của ngươi. Ta không cho phép bất kỳ Ma tộc nào, dù là trung thành nhất, có ý đồ với ngươi!"
Huyết Kình giận dữ ra lệnh: "Lệ Phong, quỳ xuống. Ngươi phải tự trích Huyết Nguyên để làm lễ tạ lỗi với Phu Nhân."
Minh Nguyệt vội vàng đẩy Huyết Kình ra, ngăn cản Lệ Phong đang run rẩy chuẩn bị làm theo lệnh.
"Dừng lại! Huyết Kình, ta không cần hắn phải tạ lỗi! Ngươi đang quá nhạy cảm. Ta là Khí Huyết Ánh Nguyệt, ta có sức mạnh để tự bảo vệ mình! Ngươi không cần phải chiếm hữu đến mức này!"
Minh Nguyệt nắm lấy tay Huyết Kình, truyền một luồng Ánh Nguyệt Khí thuần khiết để xoa dịu sự cuồng bạo của y. "Ngươi quên sao, ta đã chọn ngươi. Ta là của ngươi, sẽ không có ai mang ta đi được."
Huyết Kình nhìn vào đôi mắt tím-huyết của Minh Nguyệt. Sự lo lắng vạn năm về việc mất đi người yêu cuối cùng cũng dịu xuống trước sự kiên định và tình yêu của hắn. Y ôm chặt Minh Nguyệt, đặt một nụ hôn lên cổ hắn.
"Ta xin lỗi, Nguyệt nhi. Vạn năm cô độc đã khiến ta trở nên điên cuồng. Ta chỉ... sợ mất ngươi."
Minh Nguyệt thở dài, nhưng cũng mỉm cười. "Vậy thì, ngươi nên tin tưởng ta hơn. Ta sẽ mãi mãi ở bên ngươi, Huyết Kình."
Lệ Phong được tha, vội vã rút lui, thầm thề sẽ không bao giờ nhìn thẳng vào Phu Nhân nữa. Ma Thiên Điện lại chìm vào sự ấm áp riêng tư của đôi uyên ương Khí Huyết Ánh Nguyệt.