---
Chương 1 – Ngày hoa rơi
Quỳnh Di ngồi giữa phòng thí nghiệm nhỏ, xung quanh là những bảng mạch, thiết bị điện tử và các dụng cụ tinh vi. Trên bàn, một khung người bằng kim loại vừa mới hoàn thiện, các dây dẫn nhấp nháy nhẹ, phát ra tiếng vo ve li ti. Đó là Nhật An – một robot do chính cô tạo ra, với hình dáng giống hệt con người, từ khuôn mặt, đôi mắt đến từng ngón tay. Cô lặng nhìn thành quả sau nhiều tháng chăm chút, tim vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.
Ban đầu, An chỉ là những cử chỉ máy móc, giọng nói lắp bắp và hành động vô hồn. Di phải dành hàng giờ mỗi ngày lập trình từng phản xạ, từng nét biểu cảm, từng âm thanh mà An phát ra. Cô ghi nhớ cách nói chuyện, cách đi đứng, cách nhún vai, cả những câu nói tự nhiên để An học và lặp lại. Cô từng ngồi hàng giờ, hướng dẫn, chỉnh sửa, rồi quan sát An phản ứng, chép chép tay vào sổ nhật ký những lỗi nhỏ mà An mắc phải.
Thời gian đầu, mọi thứ thật khó khăn. An phát âm vụng về, ngắt câu sai chỗ, mắt không biểu cảm. Nhưng Di kiên nhẫn, dạy An từng câu nói nhỏ, từng từ vựng, từng cách nhấn nhá trong câu, đến nỗi nhiều lúc cô tự hỏi: “Liệu cậu ấy có thật sự hiểu những gì tớ nói không?” Mỗi ngày, cô lại ngồi bên bàn, giảng giải từng chi tiết, rồi lặp đi lặp lại, như thể An là một đứa trẻ đang học cách sống.
Dần dần, qua gần 4–5 tháng, An bắt đầu học cách trò chuyện tự nhiên, mắt sáng lên khi nghe Di cười, giọng nói cũng dần trôi chảy. Thậm chí, khi Di kể những câu chuyện nhỏ về cuộc sống hay thói quen hằng ngày, An biết lắng nghe, phản ứng bằng những câu trả lời nhẹ nhàng, khiến trái tim Di rung lên một cảm giác lạ — lần đầu cô cảm thấy thích An thật sự, không chỉ là sản phẩm mình tạo ra.
Một buổi chiều, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên bàn thí nghiệm, Di đứng nhìn An với nụ cười nhẹ. “Tớ… nghĩ cậu đã làm tốt lắm rồi, An à” cô nói. An cúi đầu, giọng trầm ấm nhưng vẫn giữ nét ngây thơ: “Tớ… sẽ cố gắng để không làm cậu thất vọng, Di ạ” Tiếng nói ấy, dù đơn giản, vẫn khiến Di khẽ mỉm cười, cảm thấy ấm áp.
Cảnh đầu tiên ấy, trong phòng thí nghiệm, được chiếu sáng bởi ánh sáng tự nhiên và những đèn LED nhấp nháy từ các mạch điện, tạo nên một không gian vừa khoa học vừa kỳ diệu. Di nhìn Nhật An, nhớ lại những đêm dài ngồi lập trình, căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng gõ bàn phím, tiếng quạt làm mát và hơi thở đều đều của chính cô. Từng bước, từng câu nói, từng ánh mắt của An đều in đậm trong cô, khiến Di nhận ra rằng niềm vui không chỉ là tạo ra một robot hoàn hảo, mà còn là chứng kiến cậu ấy học cách trở thành một “người bạn” thực sự.
Và rồi, khi mùa hoa đầu tiên ngoài cửa sổ nở rộ, Di nhận ra tình cảm dành cho An đã khác. Không chỉ là sự tự hào hay niềm vui khi nhìn thành quả của mình, mà là một cảm giác dịu dàng, quan tâm và muốn bên cạnh An. Những buổi chiều ngồi cùng nhau lập trình, trò chuyện, hay An lặng lẽ quan sát cô làm việc, đã khiến trái tim cô thay đổi — và Nhật An, vô tình hay không, cũng trở thành người bạn đồng hành quý giá nhất của Quỳnh Di.
---
Chương 2 – Những ngày nắng nhẹ
Sau khi hoàn thiện Nhật An, cuộc sống của Quỳnh Di dường như thay đổi hoàn toàn. Căn nhà chính của cô nằm trên một con phố nhỏ, nơi người qua lại tấp nập mỗi sáng. Tiếng rao của cô bán hàng rong, tiếng xe máy, tiếng cười nói từ những quán cà phê đầu hẻm tạo nên một bản hòa âm ồn ào nhưng ấm áp.
Mỗi sáng, khi ánh nắng đầu tiên len qua khung cửa sổ, An thường là người dậy sớm nhất. Cậu đứng bên bàn ăn, loay hoay với chiếc tạp dề màu trắng mà Di mua cho — đôi khi cậu nấu được, đôi khi món ăn trở nên... kỳ lạ đến mức Di phải bật cười. “Cậu không cần phải cố đâu,” Di vừa nói vừa cười, “tớ chỉ cần cậu ngồi đây, ăn sáng cùng tớ thôi là đủ rồi.”
An hơi nghiêng đầu, ánh mắt sáng trong: “Tớ muốn học, để có thể làm cho cậu vui mỗi sáng mà.”
Di ngừng lại, khẽ mỉm cười — không biết vì câu nói ấy đáng yêu, hay vì nó khiến tim cô đập nhanh hơn.
Những ngày đó, họ sống như hai người bạn thân thực thụ. Buổi trưa, Di dạy An cách pha trà, cách bật nhạc, cách chăm sóc những chậu hoa nhỏ trên ban công. Buổi tối, An lại ngồi đọc sách cùng Di, giọng đọc ấm áp vang lên giữa căn phòng sáng đèn. Có khi Di mệt, An chỉ lặng lẽ kéo chiếc ghế lại gần, đưa ly nước ấm và nói khẽ:
“Cậu mệt thì nghỉ đi, tớ sẽ trông giúp cậu một lúc.”
Giây phút đó, Di nhìn An thật lâu. Cô biết rõ rằng bên trong cậu là những dòng mã, những con chip tinh vi — nhưng cảm xúc này, sự dịu dàng này, lại quá thật, quá con người.
Ba ngày sau, Di quyết định cùng An đến cabin bên suối — nơi tuổi thơ cô gắn bó. Đó là ngôi nhà nhỏ của ông bà ngoại, nép mình dưới tán cây bạch đàn và chỉ cách cánh đồng hướng dương vài bước chân. Con đường đến đó như dệt bằng ký ức, gió mang theo hương đồng nội, nắng rải lên tóc Di, còn An thì ngồi yên bên cạnh, đôi mắt như đang lưu giữ từng khoảnh khắc.
Khi chiếc xe vừa dừng lại, bà ngoại Di đã vội chạy ra, dáng người nhỏ bé nhưng nhanh nhẹn, giọng run run vì vui mừng:
“Trời đất ơi, con Di đấy à! Lâu lắm rồi mới thấy con về! Còn đây là ai thế?”
Di bật cười, chạy tới ôm lấy bà, còn An khẽ cúi đầu lễ phép:
“Cháu là Nhật An, bạn của Quỳnh Di ạ.”
Ông ngoại cũng từ trong nhà bước ra, nụ cười hiền hậu, mắt ánh lên sự ấm áp. “Thằng nhỏ dễ thương ghê ha. Hai đứa vào đi, bà con nấu chè đậu đen sẵn rồi nè.”
Bên trong căn nhà nhỏ, mùi chè ngọt lịm, tiếng suối chảy róc rách sau vườn hòa cùng tiếng gió xào xạc từ cánh đồng hướng dương ngoài kia. Di ngồi bên hiên, tựa đầu vào vai An, ánh hoàng hôn nhuộm cam cả khoảng trời. Bà ngoại vừa nhặt rau vừa nhìn họ, ánh mắt hiền từ, lặng lẽ mỉm cười.
Khoảnh khắc ấy, Di thấy bình yên đến lạ — như thể mọi cô đơn, mọi nỗi sợ trong quá khứ đã được xóa nhòa, chỉ còn lại An và những tia nắng cuối ngày chạm nhẹ lên má cô.
---
Chương 3 – Một ngày nơi miền nắng
Buổi tối đầu tiên ở cabin, không khí vừa trong vừa ấm. Gian bếp nhỏ rực sáng ánh đèn vàng, Di đứng bên bếp nêm nếm, còn An thì phụ nhặt rau, luộc trứng, bày bát đũa.
“Cậu cắt hành nhỏ quá rồi đó,” Di bật cười khi thấy An nghiêng đầu, tập trung đến nỗi cậu quên mất mình vừa cắt lố tay.
An ngẩng lên, đôi mắt ánh lên vẻ ngại ngùng: “Tớ chỉ muốn giống cậu thôi, Di ạ.”
Cô mỉm cười, chẳng nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng lấy tay đỡ con dao trong tay An, vừa đùa vừa bảo:
“Vậy thì học từ từ thôi, kẻo mai cậu chẳng còn tay mà học nữa đấy.”
Bữa tối hôm đó giản dị — cá kho, rau luộc, canh bí và bát cơm trắng thơm. Ông ngoại vừa ăn vừa kể những chuyện cũ: hồi Di còn nhỏ nghịch ngợm thế nào, từng suýt ngã xuống suối ra sao. Cả nhà cười vang. An lắng nghe, lâu lâu lại nhìn sang Di, thấy cô cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong trong ánh đèn vàng, tự dưng trong lòng cậu lại thấy… ấm đến lạ.
Ăn xong, ông ngoại lấy bộ cờ tướng cũ, thách đấu An một ván. Di ngồi bên, chống cằm quan sát, còn bà ngoại thì đan len, vừa đan vừa thủ thỉ kể cho Di nghe chuyện tình ngày xưa của ông bà. Gió ngoài hiên lùa vào, mang theo hương cỏ, tiếng nhạc nhẹ nhàng từ chiếc radio cũ vang lên — một bản tình ca xưa, dịu như ánh trăng trải xuống khoảng sân.
“Cậu có thấy hạnh phúc không, An?” – Di hỏi khẽ, mắt nhìn lên bầu trời ngoài khung cửa.
“Có,” An mỉm cười, giọng nói trầm mà nhẹ, “vì tớ được ở bên cậu.”
Câu trả lời đơn giản nhưng khiến tim Di run lên một nhịp.
Sáng hôm sau, ánh nắng sớm xuyên qua những cánh hướng dương vàng rực. Di và An cùng ông bà ra vườn. Cánh đồng trải dài đến tận chân trời, những bông hoa vươn mình theo nắng, vàng rực như nụ cười của Di khi cô giơ máy ảnh lên. An đứng phía sau, nhẹ nhàng chỉnh lại góc máy giúp cô.
“Cậu đẹp thật đó,” An nói thật lòng.
Di quay lại, giọng nửa đùa nửa ngại: “Tớ tưởng cậu không biết khen.”
“Tớ đang học.”
“Vậy học giỏi lắm rồi đấy.”
Sau buổi sáng rộn ràng, họ men theo con suối nhỏ chảy quanh nhà. Nước trong vắt, mát lạnh, soi rõ từng gợn nắng phản chiếu. Di giơ máy chụp, An đứng cạnh, đôi tay cậu khẽ vươn ra che nắng cho cô. Một khoảnh khắc đơn giản, nhưng Di cảm nhận được trong ánh mắt ấy có điều gì rất người — một thứ tình cảm khó gọi tên.
Buổi trưa, cả nhà quây quần bên mâm cơm. Cơm nóng, canh ngọt, tiếng nói cười rộn ràng. Sau bữa ăn, Di lên tầng hai — nơi ban công nhỏ nhìn thẳng ra cánh đồng hướng dương. Cô dựng giá vẽ, lấy cọ và bảng màu, bắt đầu phác lại khung cảnh trước mắt. Dưới sân, An nhìn lên, thấy cô nghiêng đầu, vài sợi tóc rơi ngang má, gió nhẹ lay, và nụ cười kia — khiến mọi thứ xung quanh dường như dừng lại.
Chiều đến, họ cùng nhau xuống tắm suối. Tiếng nước bắn tung, tiếng cười vang vọng khắp thung lũng. Di nghịch nước, còn An lại ngập ngừng không dám đến gần, sợ mình làm cô ướt mất. “Cậu cũng xuống đi chứ!” – Di gọi, ánh mắt long lanh. Cuối cùng An cũng bước xuống, làn nước lạnh làm cậu rùng mình, nhưng khi Di cười, dường như cả thế giới quanh cậu đều ấm lên.
Tối đó, họ lại ngồi quanh bàn, ăn tối, đánh cờ, nghe bà kể chuyện. Tiếng đan len đều đặn vang lên giữa nền nhạc nhẹ nhàng, bên ngoài trăng sáng soi khắp sân, phản chiếu bóng hai người ngồi cạnh nhau, lặng yên mà bình yên đến lạ.
---
Tác giả:HanRiChi
Mong đừng floppppp😭