Mỗi khi nghĩ về vườn nhà, An vẫn cứ nhớ mãi mùi hoa hồng trắng pha chút chua của đất sau mưa. Đó không phải chỉ là vườn, mà là cả thế giới tuổi thơ của cô – nơi những bí mật vụn vặt được giấu dưới tán lá xum xuê của cây ổi già cỗi. An lớn lên với tiếng ve râm ran mùa hè, gió luồn qua kẽ lá như lời thì thầm, và những buổi chiều cô ngồi một mình, ngắm cánh hoa lay động, tưởng tượng chúng đang kể chuyện.
An là đứa bé nhút nhát, hơi trầm tư. Thế giới cô chỉ gói gọn trong căn nhà ấm cúng và vườn xanh ấy. Bạn bè của An? Những cuốn sách cũ sờn gáy và bông hoa tưởng tượng biết nói chuyện. Cô mê sưu tầm lá khô – những chiếc lá hình dáng lạ, màu sắc đặc biệt – nhét vào hộp gỗ cũ, như giữ lại những mảnh ký ức vụn vặt. Với An, mỗi lá là một câu chuyện, một cảm xúc, đôi khi là cả một nỗi buồn nhẹ nhàng.
Một chiều mùa hạ, nắng vàng trải dài trên thảm cỏ, An đang ngồi tỉ mẩn ngắm chiếc lá phong đỏ rực vừa rơi, thì bỗng có giọng nói trong trẻo vang lên từ hàng rào hoa giấy: "Ê, cậu đang làm gì vậy?"
An giật mình, suýt nữa rơi lá. Cô ngẩng đầu, thấy một cậu bé trạc tuổi mình, mắt to đen láy, tóc xoăn nhẹ, da rám nắng, cười rạng rỡ như nắng mai. Cậu mặc áo phông cũ kỹ, quần soóc, trông tự nhiên đến lạ.
"Tớ... tớ đang ngắm lá," An lí nhí, mặt nóng bừng. Cô chưa bao giờ nói chuyện với ai lạ như thế, nhất là cậu bé.
Cậu cười, nụ cười ấy làm tan đi sự căng thẳng. "Lá á? Sao cậu lại ngắm lá hoài vậy?"
"Vì mỗi chiếc đều đặc biệt," An mạnh dạn hơn chút. "Hình dáng khác nhau, màu sắc khác nhau, và chúng kể chuyện khác nhau."
Cậu bé tò mò bước lại gần, mắt dán vào lá phong. "Thật hả? Kể cho tớ nghe câu chuyện của cái lá này đi."
An nhìn cậu, rồi nhìn lá. "Cái lá này... như giấc mơ đẹp, rực rỡ lãng mạn, nhưng rồi cũng tàn phai, để lại nỗi buồn man mác."
Cậu im lặng một lúc, rồi gật đầu. "Hay đấy. Tớ là Hùng. Tớ mới chuyển đến nhà bên cạnh."
"Tớ là An," cô đáp, cảm thấy ấm áp lan tỏa. Lần đầu cô có bạn ở gần thế này.
Từ hôm đó, Hùng trở thành bạn đồng hành trong vườn. Không như sách vở, Hùng là bạn thật – cười nói, lắng nghe, và hay rủ rê An chơi. Cậu thích khám phá, chạy nhảy, kéo An vào những trò đùa ngốc nghếch. An, từ đứa lẩn tránh, dần cởi mở hơn. Cô chỉ cho Hùng lá me mảnh mai, lá bàng to lớn, lá xoài bóng bẩy, lá vông mềm mại. Hùng, với trí tưởng tượng bay bổng, thêm thắt vào: biến lá thành thuyền du hành trên suối tưởng tượng, hay cánh chim bay lượn trời xanh.
Họ xây căn cứ bí mật dưới gốc ổi già, nơi thai nghén những cuộc phiêu lưu vĩ đại. Họ trồng luống hoa nhỏ, gieo hạt giống tình bạn non nớt. Hùng mở mang thế giới cho An – không chỉ vườn, mà còn núi cao, biển xanh từ những chuyến đi cậu kể. An nghe, mắt lấp lánh ngưỡng mộ, đôi khi mơ màng tưởng tượng mình cũng được phiêu du.
Một chiều mưa tầm tã, họ trú dưới mái hiên, ngắm mưa nhảy múa trên đất. Hùng bỗng hỏi: "An này, cậu sợ thay đổi không?"
An nhìn mưa rơi, thì thầm: "Tớ không biết. Tớ thích mọi thứ cứ như thế này mãi."
Hùng mỉm cười dịu dàng. "Nhưng mọi thứ phải thay đổi thôi. Như lá vậy – sinh ra xanh tươi, rồi vàng úa rụng xuống. Nhưng lá mới lại mọc lên. Đó là quy luật cuộc sống."
An suy nghĩ, thấy lời cậu có lý. Có lẽ cô cũng phải học cách chấp nhận.
Mùa thu đến, lá vàng rụng đầy sân. Họ gom đống, đốt lửa trại. Ngọn lửa bập bùng, tia lửa nhảy múa, gương mặt Hùng rạng rỡ dưới ánh sáng ấm áp.
"An này," Hùng nói, giọng trầm xuống. "Tuần sau tớ phải chuyển đi rồi."
Tim An thắt lại. Cô không muốn nghe. Hùng là bạn đầu tiên, người mở ra thế giới mới. Sao cô đối mặt với việc cậu đi?
"Sao... sao cậu lại đi?" An hỏi, giọng run run, nước mắt chực trào.
"Ba mẹ tớ có việc ở thành phố khác," Hùng đáp, mắt xa xăm nhìn lửa. "Tớ cũng không muốn, nhưng đành chịu thôi."
An im lặng, nỗi buồn bao trùm, làm ngọn lửa ấm áp bỗng lạnh lẽo.
Ngày Hùng đi, An tiễn ở cổng. Cậu ôm chặt, thì thầm: "Đừng buồn nhé. Nhớ mỗi lá đều đặc biệt, tình bạn chúng ta cũng vậy. Tớ sẽ nhớ vườn này, và cậu."
Hùng đưa chiếc lá sồi khô, ép phẳng, vẽ nụ cười ngộ nghĩnh. "Đây là lá tình bạn. Giữ lấy nhé. Nhìn nó là nhớ tớ."
An gật, nước mắt lăn dài, ôm chặt lá, nhìn theo bóng Hùng xa dần. Vườn trống vắng lạ lẫm. Tiếng ve vẫn kêu, nhưng cô không nghe. Mùi hoa hồng vẫn thoang, nhưng không ngọt ngào nữa.
Những ngày sau, An trở lại trầm tư. Cô ngồi vườn, ngắm lá, nhưng mỗi chiếc gợi nhớ Hùng. Lá phong không còn mơ lãng mạn, mà là kỷ niệm đẹp. Lá bàng gợi câu chuyện phiêu lưu cậu kể.
Rồi một sáng, ngồi dưới gốc ổi, ngắm lá sồi, An chợt nhớ lời Hùng: "Mọi thứ thay đổi... nhưng lá mới lại mọc."
Cô nhìn lên tán lá xanh tươi, chồi non nhú mạnh mẽ. Đúng vậy, sự sống tiếp diễn. Nỗi buồn không mãi mãi. Kỷ niệm đẹp ở lại, điều mới sẽ đến.
An đứng dậy, đến luống hoa họ trồng. Hạt giống giờ nảy mầm, lá xanh non vươn mình đón nắng. Cô chạm nhẹ, cảm thấy hy vọng len lỏi.
An quyết định chăm vườn, ngắm lá, kể chuyện. Không để buồn nhấn chìm. Hùng dạy cô: ngay trong chia ly, vẫn có đẹp để trân trọng.
Và rồi, một ngày, ngồi vườn, An thấy chiếc lá nhỏ xanh non mơn mởn rơi xuống. Nhỏ bé, nhưng sức sống mãnh liệt. Cô nhặt lên, mỉm cười. Không còn cô đơn. Dù Hùng ở đâu, tình bạn vẫn là lá đặc biệt trong vườn ký ức.
An nhìn trời xanh, hít thở mùi hoa cỏ. Bình yên lan tỏa. Mọi thứ thay đổi, nhưng cô sẵn sàng đón nhận. Cô đã thấy lá giữa vườn hoa, học nhìn vẻ đẹp trong thay đổi, trân trọng kỷ niệm, tin vào điều tốt đẹp. Cánh cửa khép, cánh cửa khác mở, mang trải nghiệm mới và lá mới khám phá. An đã lớn, không chỉ thân xác, mà tâm hồn.
Kết thúc