7. Tình Yêu Vượt Qua Khoảng Cách
Kết quả thi được công bố. Đúng như lời hứa, cả Mai và Hạ đều thành công. Mai trở thành sinh viên ưu tú của một trường Đại học Kinh tế danh tiếng, còn Hạ chính thức bước vào cổng trường Mỹ thuật mơ ước.
Khoảng cách địa lý không lớn, nhưng lịch học và áp lực của năm nhất Đại học đã khiến họ khó gặp nhau thường xuyên. Mai bận rộn với các con số và dự án, còn Hạ chìm đắm trong các bài tập vẽ đêm và triển lãm.
Những buổi hẹn hò thưa dần, thay vào đó là những cuộc gọi video lúc nửa đêm.
Một tối, Mai đang làm bài tập với một chồng sách cao ngất, cô cảm thấy cô đơn và mệt mỏi. Khi Hạ gọi đến, Mai không kìm được sự cáu kỉnh:
"Sao giờ này cậu mới gọi? Cậu biết mình phải hoàn thành bài tập không?"
Đầu dây bên kia, Hạ im lặng một lúc, rồi giọng cô trở nên trầm hơn: "Mình xin lỗi. Mình vừa chạy deadline tranh. Mình biết cậu bận, nhưng mình nhớ cậu lắm. Mình chỉ muốn nghe giọng cậu một chút thôi."
Mai cảm thấy hối hận. Cô thở dài, nhìn vào màn hình điện thoại, thấy Hạ đang ngồi giữa một đống màu vẽ lộn xộn, nhưng đôi mắt vẫn sáng và lo lắng.
"Mình cũng nhớ cậu, Hạ à," Mai nói dịu dàng hơn. "Chỉ là... mình sợ chúng ta dần xa nhau. Mọi thứ ở đây khác quá."
"Đừng sợ, Mai. Mình đã hứa rồi mà," Hạ cười, nhưng nụ cười có vẻ mệt mỏi. "Mình đang vẽ một thứ cho cậu đây. Chờ mình một chút nhé."
Hạ rời khỏi camera. Khi cô quay lại, trên tay là một bức phác thảo mới. Đó là bức vẽ phòng thư viện cũ của trường cấp ba, nhưng được phủ bằng những màu sắc ấm áp, rực rỡ.
"Đây là căn phòng đầu tiên của chúng ta," Hạ nói. "Và dù chúng ta ở đâu, dù có bao nhiêu môn học phải đối mặt, mình sẽ luôn nhớ về nơi này, nơi mình tìm thấy ánh nắng của mình."
Mai rơi nước mắt. Cô nhận ra rằng tình yêu của họ không cần phải là những buổi hẹn hò xa hoa, mà là sự kiên nhẫn, thấu hiểu và những lời nhắc nhở nhẹ nhàng về nơi họ đã bắt đầu.
8. Lời Hứa Màu Nước
Mùa đông năm đó, Hạ đã giữ lời hứa. Cô tổ chức một buổi triển lãm nhỏ ở trường Mỹ thuật của mình, và Mai là khách mời quan trọng nhất.
Tác phẩm trung tâm của Hạ là một bức tranh màu nước lớn: Chân dung Mai.
Trong tranh, Mai không còn là cô gái nhăn nhó bên sách vở, mà là một cô gái đang mỉm cười thanh thản, mái tóc đen được điểm xuyết bởi những vệt sáng vàng cam. Nền tranh không phải là thư viện, mà là bầu trời đêm đầy sao mà Mai đã từng miêu tả.
Mai đứng lặng trước bức tranh, xúc động đến nghẹt thở.
"Bức tranh này..." Mai nghẹn ngào. "Nó thật đẹp."
Hạ đứng cạnh Mai, mỉm cười. "Cậu có muốn đặt tên cho nó không? Mình đã nói rồi mà."
Mai nhẹ nhàng chạm vào bức tranh. Cô quay sang nhìn Hạ, ánh mắt chứa đựng tất cả tình yêu và sự biết ơn của cô gái hướng nội đã được sưởi ấm.
"Tên của nó là: 'Mai và Ánh Sáng Của Cô Ấy'," Mai thì thầm.
Mọi người xung quanh vỗ tay tán thưởng. Nhưng Hạ chỉ nhìn Mai. Cô nắm lấy tay Mai, đan thật chặt, không còn e ngại.
"Cảm ơn cậu, Mai," Hạ nói, giọng đầy tự hào. "Bức tranh này là để cảm ơn vì cậu đã cho mình thấy, một họa sĩ không chỉ cần màu sắc rực rỡ, mà còn cần sự tĩnh lặng để cảm nhận vẻ đẹp thực sự."
9. Một Khởi Đầu Mới
Nhiều năm sau đó, Mai trở thành một chuyên gia tài chính thành đạt, luôn giữ vẻ ngoài thanh lịch, chuyên nghiệp. Hạ trở thành một họa sĩ tự do nổi tiếng, với những tác phẩm mang đầy hơi thở cuộc sống và màu sắc rực rỡ.
Họ đã mua một căn hộ nhỏ có ban công tràn ngập ánh nắng. Một góc căn hộ là phòng làm việc yên tĩnh của Mai, góc kia là xưởng vẽ luôn vương vãi màu sắc của Hạ.
Mọi thứ vẫn đối lập, nhưng giờ đây chúng hòa quyện hoàn hảo.
Một buổi sáng Chủ Nhật, Mai đang ngồi đọc sách, thì Hạ lặng lẽ đến bên, đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc Mai, rồi ôm lấy cô từ phía sau.
"Sáng sớm rồi, Mai. Cậu không định đi ăn sáng à?" Hạ hỏi.
"Mình đợi cậu," Mai đáp, lật một trang sách. Cô không cần nhìn cũng biết Hạ đang mỉm cười.
"Cậu này," Hạ thì thầm, "mình vẫn giữ thói quen cũ của cậu đấy."
Mai ngạc nhiên: "Thói quen gì?"
Hạ đưa một viên kẹo dẻo dâu tây ra trước mặt Mai, giống như ngày đầu ở thư viện.
Mai bật cười. Cô nhận viên kẹo, và quay lại, ôm lấy Hạ.
"Không có cậu, chắc mình vẫn là một người chỉ biết đọc sách và không biết cười," Mai nói.
Hạ đặt cằm lên vai Mai, nhìn ra khung cửa sổ nơi ánh nắng rực rỡ đang chiếu vào.
"Và nếu không có cậu, chắc mình đã lạc lối trong sự ồn ào của chính mình," Hạ đáp. "Cậu là nhà của mình, Mai."
Mai nhắm mắt lại, tận hưởng giây phút bình yên. Cô biết rằng, câu chuyện tình yêu của họ đã vượt qua những trang sách học đường, vượt qua những bài kiểm tra, vượt qua khoảng cách.
Ánh nắng và sự tĩnh lặng, đối lập nhau, nhưng đã cùng nhau tạo nên một bức tranh hoàn hảo của tình yêu.
Kết