Gió chiều thổi nhẹ qua hành lang trường đại học, mang theo mùi hoa sữa cuối mùa. Linh ôm chặt xấp tài liệu, chạy hối hả đến lớp phụ đạo. Cô đến muộn năm phút, và người đã đợi sẵn trong phòng là Minh — chàng trai nổi tiếng lạnh lùng của khoa Kiến trúc.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt như một đường vẽ sắc nét:
“Em lại đến muộn.”
Linh thở hổn hển:
“Em xin lỗi… tại kẹt xe.”
Minh khẽ nhếch môi, không trách móc, chỉ đặt cuốn giáo trình trước mặt cô.
“Hôm nay anh dạy em bản vẽ phối cảnh. Tập trung nhé.”
Linh gật đầu. Mỗi lần ngồi gần anh, trái tim cô chẳng hiểu sao luôn đập nhanh hơn bình thường. Minh có nét nghiêm nghị nhưng ánh mắt khi nhìn vào bản vẽ lại dịu dàng đến lạ—hệt như anh dành cả thế giới trong từng nét bút.
Một lúc sau, Minh nghiêng người, cầm tay cô chỉnh lại nét chì.
“Không phải thế… phải mềm hơn một chút.”
Khoảng cách giữa họ gần đến mức Linh có thể nghe rõ nhịp thở của anh. Cô lúng túng rút tay lại, mặt đỏ bừng.
Minh im lặng vài giây rồi nói nhỏ:
“Em tránh anh như vậy… là vì ngại, hay vì không thích?”
Linh giật mình, tim đập loạn.
“Em… em đâu có…”
“Vậy thì tốt.” Minh cười, nụ cười hiếm hoi như mặt trời chiếu vào cửa sổ. “Vì anh thích em.”
Linh sững người.
“Anh… anh nói gì cơ?”
Minh đứng dậy, nhẹ nhàng đặt lên bàn tờ giấy vẽ.
“Chiều mai, sau giờ học, gặp anh ở sân thượng. Anh muốn cho em xem điều mà anh đã vẽ mấy tuần nay.”
Chiều hôm sau, hoàng hôn nhuộm cam cả bầu trời. Linh bước lên sân thượng, tim đập không yên. Minh đã đứng ở đó, bên cạnh một tấm toan lớn được phủ khăn trắng.
Anh nhẹ nhàng kéo khăn xuống.
Trên nền toan là một bức tranh phối cảnh—nhưng không phải công trình nào cả. Đó là hình ảnh một cô gái đang đứng giữa sân trường, mái tóc bay trong gió. Dưới góc tranh là dòng chữ nhỏ:
“Linh — nguồn cảm hứng của anh.”
Linh nghẹn lời.
“Anh… vẽ em?”
“Ừ.” Minh tiến lại gần. “Anh vẽ từ ngày đầu thấy em chạy vội vào lớp, tóc rối mà vẫn cười. Lúc đó anh biết… mình muốn giữ nụ cười đó mãi.”
Cô mím môi, mắt long lanh:
“Anh nói như vậy… em biết trả lời sao đây?”
Minh vươn tay nắm nhẹ tay cô.
“Chỉ cần em cho anh một cơ hội.”
Linh nhìn anh, rồi khẽ gật đầu.
“Em cũng thích anh… từ lâu rồi.”
Hoàng hôn tràn qua sân thượng, nhuộm đôi người vào thứ ánh sáng ấm áp nhất. Minh siết tay cô một chút, như lời hứa lặng thầm:
“Từ hôm nay, anh sẽ vẽ cả thế giới… với em ở trong đó.”