¹ Gặp gỡ trong mưa đêm
Mưa đêm rơi như trút xuống con đường lát đá cũ kỹ của thành phố Hoa Linh. Từng giọt rơi lộp độp trên mái hiên gỗ, hòa cùng tiếng bước chân vội vã của những kẻ lang thang trong giang hồ. Dưới ánh đèn lồng đỏ lờ mờ, bóng dáng một người phụ nữ đứng bất động, áo choàng đen thấm mưa.
Nguyệt Quân – lạnh lùng, quyết đoán – nhấc mắt nhìn con phố vắng. Trong giang hồ đầy rẫy hiểm nguy, nàng là một hồn ma không dễ bị chạm đến. Tay nàng khẽ nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt sáng lên như dao bén.
“Nguyệt Quân…” Một giọng trầm ấm vang lên từ sau lưng. Nàng khẽ nhíu mày nhưng không quay.
“Giang Thần,” nàng đáp lạnh lùng. “Anh đến làm gì ở đây?”
Giang Thần bước ra, mái tóc đen ướt mưa dính sát vai, ánh mắt sâu thẳm vừa trầm ổn vừa ẩn chứa nỗi lo:
“Ta nghe tin Tử Thiên đang lên kế hoạch chiếm đoạt Đoạn Sơn bang. Ta đến… để bảo vệ nàng.”
Nguyệt Quân khẽ mỉm cười, mang theo sự châm biếm:
“Bảo vệ ta? Hay bảo vệ chính bản thân anh?”
Trên mái nhà đối diện, bóng dáng Tử Thiên hiện lên như một ác mộng. Áo choàng đen bay trong gió, đôi mắt đỏ rực như máu. Hắn cười lạnh lùng, giọng như thép:
“Nguyệt Quân, Giang Thần… các ngươi thật ngây thơ khi nghĩ có thể ngăn ta.”
Nguyệt Quân nhấc kiếm, ánh bạc lóe lên giữa mưa. Tử Thiên cười nhạt, bóng tối xung quanh hắn hóa thành những lưỡi dao nhọn hoắt, tạo nên mê cung chết chóc giữa con phố vắng.
Giang Thần không chần chừ, rút đao bạc, tiến tới bên nàng:
“Nguyệt Quân, tránh sang một bên!”
Nhưng nàng chỉ lắc đầu, ánh mắt quyết đoán:
“Không. Hôm nay, ta sẽ cùng anh đối mặt với hắn. Một mình… không thể, nhưng hai người, có thể.”
Tiếng kim loại va nhau vang vọng khắp thành phố cổ. Nguyệt Quân di chuyển như cơn gió băng, từng nhát kiếm lóe sáng, đẩy lùi những lưỡi dao đen từ Tử Thiên. Giang Thần lao tới, đỡ một nhát dao, rồi phản công với sức mạnh trầm ổn.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt họ chạm nhau. Không lời nào cần nói, cả hai hiểu: niềm tin và sức mạnh nội tâm sẽ giúp họ sống sót.
Tử Thiên rút lui vào bóng đêm, để lại lời đe dọa:
“Đêm chưa kết thúc… chúng ta sẽ gặp lại, Nguyệt Quân, Giang Thần.”
Mưa vẫn rơi, nhưng hai bóng người đứng lặng trên con phố, hương đất ẩm trộn cùng hương trầm, tạo nên một khoảng lặng hiếm hoi trong giang hồ u ám.
---
² Hồi ức và mối liên kết
Sau trận đêm, Nguyệt Quân và Giang Thần tìm đến một ngôi chùa bỏ hoang ven núi. Nơi đây, hương trầm còn vương vấn, từng viên đá phủ rêu như chứng kiến bao chuyện đời giang hồ.
Nguyệt Quân rửa kiếm trong dòng suối nhỏ, mắt nhìn xa xăm. Giang Thần đứng bên, lặng lẽ nhưng vững chãi như núi.
“Nguyệt Quân… sao nàng lại chọn sống giữa giang hồ đầy rẫy hiểm nguy này?” Giang Thần hỏi, giọng trầm ổn nhưng nhẹ nhàng.
Nàng khẽ mỉm cười, ánh mắt vẫn lạnh:
“Bởi vì ở đây, ta không cần che giấu. Ở hoàng cung, hay trong xã hội bình thường, người ta không cho phép một người như ta tồn tại.”
Giang Thần im lặng, hiểu rằng trong trái tim lạnh lùng ấy, vẫn có niềm khao khát tự do và công lý.
Họ ngồi bên nhau trong yên lặng, mưa rơi lộp độp trên mái chùa, tạo nên bản nhạc của giang hồ. Trong khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa hai người dần tan, thay bằng niềm tin thầm lặng nhưng vững chắc.
---
³ Âm mưu bóng tối
Ngày hôm sau, thông tin Tử Thiên đang âm mưu chiếm đoạt Đoạn Sơn bang lan khắp giang hồ. Nàng và Giang Thần lên đường, theo dấu kẻ phản diện qua các con phố cổ, hẻm tối, rừng trúc và những di tích bỏ hoang.
Tử Thiên xuất hiện trước mặt họ, áo choàng đen bay trong gió, đôi mắt đỏ rực. “Các người không thể ngăn ta. Giang hồ này… sẽ là của ta.”
Cuộc đối đầu nổ ra giữa rừng trúc. Tiếng kiếm chạm nhau vang vọng, gió rít qua từng cành trúc như tiếng thét của bóng ma. Nguyệt Quân linh hoạt, thanh kiếm lóe sáng, đánh bật những bóng dao từ Tử Thiên. Giang Thần hỗ trợ, đao bạc quét sạch những mối nguy gần nàng.
Trong khoảnh khắc nguy hiểm nhất, bóng tối từ Tử Thiên bao trùm, nàng ngã xuống. Giang Thần lao tới, nâng nàng, ánh mắt tràn đầy quyết tâm:
“Nguyệt Quân, đừng sợ… Ta sẽ không để hắn làm gì nàng.”
Nguyệt Quân mỉm cười yếu ớt, ánh mắt vẫn kiên định:
“Ta không sợ… vì có anh.”
Họ cùng nhau tấn công, phối hợp như một nhịp điệu hoàn hảo. Tử Thiên cuối cùng phải rút lui, để lại bóng dáng biến mất trong rừng trúc âm u.
---
⁴ Niềm tin trong đêm tối
Đêm xuống, mưa tạnh. Nguyệt Quân và Giang Thần đứng trên con đường lát đá, nhìn ánh trăng lấp ló giữa những đám mây u ám. Giang Thần nắm tay nàng, cảm nhận sức mạnh nội tâm từ trái tim lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán.
“Dù giang hồ đầy rẫy bóng tối, chúng ta sẽ đối mặt cùng nhau,” Giang Thần thì thầm.
Nguyệt Quân gật đầu, nụ cười lạnh lùng giờ pha chút dịu dàng. Giang hồ vẫn đầy nguy hiểm, nhưng ít ra, họ không còn đơn độc.
Phía xa, bóng đen của Tử Thiên vẫn ẩn mình trong rừng, nhắc nhở rằng bóng tối chưa bao giờ kết thúc. Nhưng trong ánh trăng lạnh lùng, Nguyệt Quân và Giang Thần tin rằng, chỉ cần họ kề vai sát cánh, giang hồ u ám này cũng không thể khuất phục được họ.
Và thế là, một chương mới của giang hồ bắt đầu, dưới ánh trăng lạnh lùng, với thanh kiếm sáng và những trái tim quyết đoán.
---