Couple: America x Vietnam – Cảnh sát & Thám tử
Thể loại: Boylove, Trinh thám, Hành động, 18+ nhẹ, HE
Giữa con hẻm nhỏ, một thi thể đàn ông nằm gục, cổ bị rạch một đường dao, không có dấu vết của việc xô xát.
Ame đứng nhìn.
“Tên này bị giết trong vòng ba giờ. Dao, thủ pháp nhanh… Ta đoán hung thủ khá chuyên nghiệp.”
Viet quỳ xuống cạnh thi thể, đeo găng tay.
“Không. Đây không phải sát thủ chuyên nghiệp.”
Ame nhướn mày. “Sao biết?”
“Vết cắt này… không dứt khoát. Tay hung thủ còn run, hơi lệch. Người đó không quen giết người.”
Ame im vài giây, rồi khẽ cong môi:
“Được rồi detective, dẫn đường đi.”
Câu nói đơn giản nhưng khiến tim Viet đập mạnh.
“Đit me, tao không phải chó.”
“Rồi rồi, biết rồi.”
Khi đội pháp y đưa thi thể đi, Viet phát hiện một chi tiết lạ:
Một chiếc khăn tay bị rơi lại, thêu chữ M.
“Chữ cái đầu?” America hỏi.
“Không. Đây là ký hiệu của băng buôn lậu ‘Maverick’. Người chết từng liên quan đến chúng.”
Ame nghiến răng.
“Maverick… cái đám ôn dịch đó cứ khiến ta đau đầu.”
Viet đứng lên, phủi bụi khỏi đầu gối.
“Không, lần này có gì đó khác. Ta nghĩ nạn nhân định phản bội băng nên bị thủ tiêu chăng?”
Ame lắc đầu. “Nhưng còn việc kẻ giết người run tay?”
“Có thể hung thủ… quen nạn nhân.”
“Oh thú vị.”
Đội điều tra bắt được một nghi phạm – một thanh niên trẻ, dáng vẻ yếu đuối.
Nghi phạm có vẻ sợ hãi khi bị đưa vào phòng thẩm vấn.
Ame đi sau nhưng đứng quan sát.
Viet ngồi xuống trước mặt nghi phạm, ánh mắt dịu dàng nhưng giọng lại lạnh đi vài phần:
“Cậu không giết anh ta. Nhưng cậu có mặt ở đó đúng chứ?”
Nghi phạm sững lại.
Ame nhìn mà nổi da gà.
Viet luôn biết cách bẻ cong tâm lý đối phương chỉ bằng vài câu.
Viet tiếp tục:
“Cậu thương anh ta. Đúng không? Và muốn đưa anh ta bỏ trốn khỏi băng Maverick.”
Điều đó làm nghi phạm sốc.
Nhưng cậu ta nói một điều quan trọng:
“Người giết anh ấy… chính là anh trai tôi.”
Anh trai nghi phạm – tên Blaze – là thành viên của Maverick.
Đêm đó, thông tin báo về: Blaze đang trốn trong kho container khu cảng số 7.
Ame lao xe cảnh sát đi đầu. Viet ngồi cạnh, tay nắm chặt tay áo hắn để giữ thăng bằng.
“Ngươi lo gì? Ta đi an toàn lắm!” Ame liếc mắt.
“Lo việc anh đâm đầu vào chết, vậy ai điều tra vụ án với tôi?”
“…Ừ. Lý do hay đấy.”
Khi họ đến nơi, container tối và im ắng.
Đèn pin quét qua, những chiếc thùng sắt chồng lên nhau như mê cung.
Bất ngờ—
ĐOÀNG!
Một viên đạn bắn ra.
Ame kéo mạnh Viet xuống, ép cậu vào tường, che chắn bằng thân mình.
“Bộ muốn chết à?! Sao không né?”
“Anh nặng quá…”
Dù trong tình thế nguy hiểm, hai người vẫn tranh cãi như thường lệ.
Tiếng chân chạy.
Viet ra dấu bằng tay.
Hai người tách hướng.
Viet đi lối trái, Ame lối phải, tiến đến điểm giao nhau.
Ame áp sát Blaze trước.
Tên này hung dữ, mắt đỏ, dao trên tay.
“Hắn định phản bội bọn ta! Ta chỉ dọn rác thôi!”
Ame siết chặt súng.
“Cậu ta là em ruột mày đấy!”
Blaze gào: “Nó yếu đuối! Nếu để nó đi, cả băng sẽ bị lộ!”
Hắn lao tới nhưng Viet xuất hiện từ sau lưng, dùng thế khóa cổ và quật hắn xuống nền đất.
Dao văng ra.
Ame chộp lấy và còng hắn lại.
Mọi việc kết thúc trong tiếng thở dốc.
Ame tiến lại gần, tay đặt lên vai cậu.
“Ngươi ổn chứ?”
Viet gật nhẹ. “Nhờ ngươi cứu ta vừa rồi.”
Ame mỉm cười.
“Nếu là vì ngươi, ta sẵn sàng che cả đời.”
Blaze bị bắt.
Nghi phạm em được bảo vệ và trở thành nhân chứng quan trọng giúp cảnh sát triệt phá phần còn lại của Maverick.
Khi mọi thứ yên ổn, Amer đứng cạnh Viet ở cầu cảng.
Sóng đêm lăn tăn dưới ánh đèn.
Viet khẽ hỏi:
“Nếu mai chúng ta lại gặp nguy hiểm… anh có hối hận khi đi cùng ta không?”
Ame không trả lời.
Hắn kéo Viet vào lòng, ôm chặt.
“Ta chỉ hối hận vì đã yêu ngươi… hơi trễ.”
Viet cười, vòng tay ôm lại hắn.
“Vậy thì yêu thêm lâu một chút.”
Đêm thành phố chìm trong tiếng còi hụ.
Ame lao khỏi xe cảnh sát, súng rút sẵn phòng thủ.
“Vụ này nguy hiểm. Ngươi không cần đi theo đâu, Detective Vietnam.”
Viet đứng tựa cột đèn.
“Không có ta, chắc anh chết sớm rồi.”
“Đừng quá tự tin như vậy.”
Cuộc truy bắt giữa khu công nghiệp bỏ hoang
Tên tội phạm chạy trốn vào nhà kho.
“Hắn có bom.” Viet nói.
“Vậy càng phải vào.” Ame đáp.
Cả hai lao vào cùng lúc.
Tội phạm giật chốt kích nổ, nhưng Viet đã ném con dao găm trúng tay hắn.
Ame áp sát, khóa tay hắn xuống nền đất.
Khi vụ án khép lại, mọi người rời đi, chỉ còn hai người họ đứng trước ánh đèn đường vàng mờ.
Ame quay sang.
“Ngươi lúc nào cũng liều mạng như vậy sao?”
Viet cười nhạt.
“Vì ta biết phía sau sẽ luôn có anh.”
Ame không kịp phản ứng.
Trái tim hắn đập dồn dập, rung động cmn rồi.
Căn phòng thẩm vấn… bị khóa trái
Hai người phải ở lại viết báo cáo.
Đêm muộn, hành lang vắng, văn phòng tối chỉ còn ánh đèn vàng le lói.
Ame cài then cửa phòng.
Viet nhướn mày:
“Anh làm gì vậy?”
Ame nuốt nước bọt, tiến gần, bàn tay nâng cằm Viet lên.
“Nay ngươi suýt chết đấy.”
Viet hơi nghiêng đầu.
“Lo cho tôi à?”
“…Ừ.”
Khoảng cách giữa họ chỉ còn hơi thở.
Viet đưa tay chạm nhẹ ngực Ame khiêu khích.
“Vậy thì chứng minh đi.”
Ame siết eo cậu, kéo sát vào cơ thể mình, ập xuống môi cậu một nụ hôn mạnh bạo.
Báo cáo bị quên sạch.
Thời gian trong căn phòng nhỏ biến thành dòng nhiệt lan khắp da thịt.
Quần áo vương vãi trên bàn thẩm vấn, hồ sơ rơi lả tả như mưa.
Không ai thấy.
Chỉ có tiếng thở hòa vào nhau, nồng nàn mà vội vã. Quái thật.
Sáng hôm sau
Viet tỉnh giấc trong tay Ame.
Ánh mặt trời xuyên qua rèm chiếu lên bờ vai đầy vết cắn mà cậu đã để lại đêm qua.
Ame mỉm cười lười biếng:
“Này, đừng đi. Tôi còn muốn ôm thêm.”
“Cút ra, mọi người sắp tới rồi.”
Ame kéo cậu lại sát hơn nữa.
“Kệ mọi người.”
Viet đấm mạnh vô đầu Ame một cái.
“Ngáo à?”
“Ừ, ngáo mẹ rồi.”