Bách và Công là hai người bạn thân lớn lên cùng nhau ở một làng chài ven biển. Bách trầm tính, thích ngắm nhìn biển và vẽ những bức tranh chân dung. Công năng động, luôn tràn đầy năng lượng và mơ ước trở thành thuyền trưởng.
Một buổi chiều, khi vệt nắng cuối cùng còn vương lại trên mặt biển, Bách ngồi trên bãi cát, cặm cụi vẽ. Công chạy đến, mồ hôi nhễ nhại sau trận bóng đá.
"Cậu lại vẽ tớ đấy à, Bách?" Công cười, nụ cười rạng rỡ hơn cả nắng chiều.
"Ừ," Bách khẽ đáp, mặt hơi đỏ lên. Cậu luôn cảm thấy bối rối trước sự thẳng thắn của Công.
Họ ngồi bên nhau, ngắm nhìn con sóng xô bờ. Công bắt đầu kể về kế hoạch đóng một con thuyền lớn, ra khơi xa khám phá những vùng đất mới. Bách im lặng lắng nghe, trong lòng cảm thấy một chút lo lắng. Cậu muốn giữ Công ở lại, nhưng cũng muốn Công thực hiện ước mơ của mình.
"Khi nào tớ đi, cậu nhớ giữ lại bức tranh này nhé," Công nói, chỉ vào bức vẽ dang dở. "Để cậu không quên người bạn tuyệt vời này."
Bách gật đầu, mắt rưng rưng. Tình bạn của họ, từ sự khác biệt trong tính cách, lại tạo nên một sự gắn bó kỳ lạ. Bách là nơi neo đậu bình yên, còn Công là cánh buồm vươn ra biển lớn. Dù con đường phía trước có khác nhau, nhưng cả hai đều hiểu rằng, trong trái tim họ, sẽ mãi mãi có hình bóng của người kia.
Vệt nắng cuối chiều tắt hẳn, nhường chỗ cho màn đêm buông xuống. Nhưng trong lòng Bách và Công, ánh sáng của tình bạn vẫn rực cháy, ấm áp và vĩnh cửu như chính biển cả quê hương họ.