Đêm hè tĩnh lặng, ánh trăng bạc trải lên ban công nhỏ, phủ lên gương mặt đang cười ngượng ngùng của Linh. Cô đứng đó, tay ôm chiếc gối, mắt liếc xuống sân, nơi Nam đang cặm cụi sửa chiếc xe đạp cũ.
“Cô lại đứng đó nhìn tôi làm gì?” Nam gọi, giọng pha chút buồn cười.
Linh đỏ mặt, cúi đầu: “Không… tôi… chỉ… thích nhìn anh thôi.” Câu nói thốt ra một cách ngắn gọn, nhưng ánh mắt cô thì chân thành, long lanh như trăng rằm.
Nam ngẩng đầu, nhìn Linh với ánh mắt mềm mại khác hẳn vẻ lạnh lùng thường thấy. Anh cười, bước lên bậc thang nhỏ dẫn lên ban công: “Thích nhìn… thôi hả?”
“Ừ…” Linh lắp bắp, tim đập nhanh. Cô không biết tại sao lại run như vậy, chỉ biết rằng mỗi khi Nam ở gần, cả người cô như đầy hơi ấm, sợ hãi và hạnh phúc cùng lúc.
Nam tiến lại gần, đưa tay khẽ chạm vào tóc cô, vuốt nhẹ. “Cô biết không… tôi cũng thích nhìn cô, mỗi khi cô cười như vậy, tôi quên hết mọi thứ xung quanh.”
Linh lặng người, mắt nhìn anh không chớp. Ánh trăng chiếu lên mái tóc Nam, làm đường nét gương mặt anh mềm mại, hiền hòa hơn hẳn so với lúc bình thường.
“Anh… thật sao?” Linh thì thầm, giọng vừa run vừa ngọt.
“Thật chứ,” Nam đáp, rồi kéo cô ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên tay cô. “Từ lâu, tôi chỉ muốn được gần cô, nghe cô cười, nhìn cô hạnh phúc như thế này.”
Linh cảm thấy tim mình như nở ra, nóng hổi và dịu dàng cùng lúc. Cô khẽ cười, dựa vào vai Nam. “Anh biết không… tôi cũng… cũng muốn lúc nào anh cũng ở đây, bên tôi.”
Nam mỉm cười, đưa tay vuốt má cô. “Vậy thì… từ nay, tôi sẽ luôn ở đây, không rời nữa.”
Một khoảng lặng ngọt ngào bao trùm ban công, chỉ còn tiếng ve râm ran và ánh trăng dịu dàng. Nam nghiêng đầu, hôn nhẹ lên trán Linh, và Linh cảm nhận được sự ấm áp, trọn vẹn mà cô chưa từng trải qua.
“Anh…” Linh khẽ gọi.
“Ừ, tôi đây,” Nam đáp, giọng trầm ấm.
Cả hai ngồi yên dưới ánh trăng, cảm nhận nhịp tim nhau, cảm nhận sự bình yên trong khoảnh khắc giản đơn nhưng ngọt ngào vô cùng. Linh biết rằng, dù cuộc sống có bộn bề hay mệt mỏi, vẫn còn một nơi, một người để cô nương tựa, để cô cảm nhận trọn vẹn hạnh phúc.
“Ngày mai, mình đi dạo công viên nhé?” Linh hỏi, nhắm mắt, dựa sát vào Nam.
“Ừ… ngày mai, và ngày mai nữa, và cả sau này nữa,” Nam đáp, hôn lên tóc cô, thì thầm như một lời hẹn ước.
Ánh trăng đêm ấy, trên ban công nhỏ, không gian như đông đặc lại bởi tình yêu ngọt sủng, khiến Linh và Nam cảm nhận được một hạnh phúc giản đơn mà sâu sắc. Một khoảnh khắc mà họ biết, dù có bao nhiêu ngày trôi qua, những giây phút như thế này sẽ luôn ở lại trong tim, như ánh trăng dịu dàng chiếu sáng mọi đêm hè của họ.
Và Linh, trong lòng tràn ngập hạnh phúc, chỉ biết mỉm cười: “Chỉ cần có anh bên cạnh, tôi không cần gì thêm nữa.”
Nam siết nhẹ tay cô, thì thầm: “Và tôi cũng vậy…”