Không gian phòng làm việc của Lam Trạm chìm trong ánh đèn dịu nhẹ, chỉ có tiếng gõ bàn phím lách cách và màn hình máy tính phát ra thứ ánh sáng xanh lạnh lẽo. Đêm đã khuya lắm rồi, nhưng tâm trí anh vẫn chưa thể nào gác lại công việc. Những dòng code, những biểu đồ phức tạp cứ xoay quanh trong đầu, khiến anh cảm thấy như lạc giữa một mê cung kỹ thuật số. Lam Trạm là một lập trình viên tài năng, một trong những cái tên sáng giá trong giới công nghệ 4.0, nhưng đêm nay, sự thành công dường như không thể xua đi cảm giác trống rỗng, cô đơn ấy của anh.
Anh ngả lưng vào ghế, đôi mắt mệt mỏi lướt qua khung cửa kính. Thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn, muôn vàn ngôi sao nhân tạo lấp lánh, nhưng tất cả chúng đều không thể chạm tới trái tim anh. Lam Trạm cảm thấy mình giống như một hòn đảo cô lập giữa biển khơi, luôn tìm kiếm một điểm tựa, một ánh sáng dẫn đường.
Bỗng nhiên, màn hình điện thoại sáng lên. Một tin nhắn từ "Ngụy Anh". Tim anh khẽ rung lên một nhịp. Dù đã quen thuộc với những tin nhắn ấy, nhưng mỗi lần nhận được nó, Lam Trạm vẫn không khỏi có một cảm giác ấm áp lan tỏa.
Ngụy Anh: "Còn thức sao, Lam Trạm? Đừng cày đêm nữa. Lần này anh thắng rồi, thế giới số có anh là đủ rồi. Hãy để ánh trăng đêm nay chiếu vào mắt anh, thay vì màn hình máy tính nhé."
Lam Trạm mỉm cười. Ngụy Anh luôn biết cách làm anh dịu lại. Anh không trả lời tin nhắn ngay, chỉ nhìn chằm chằm vào cái tên quen thuộc ấy. Ngụy Anh, người bạn thân từ thời đại học, nay đã trở thành một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, luôn mang trong mình một tinh thần phóng khoáng, yêu đời và tràn đầy sức sống. Cậu ấy giống như một luồng gió mới, thổi bay đi những mảng xám xịt trong tâm hồn Lam Trạm.
Anh nhớ lại những ngày đầu gặp Ngụy Anh. Khi ấy, Lam Trạm còn là một chàng trai trầm lặng, luôn giữ khoảng cách với mọi người. Ngụy Anh lại khác biệt hoàn toàn. Cậu ấy ồn ào, đôi khi hơi vô tư, nhưng luôn có một trái tim ấm áp và nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Chính nụ cười ấy, ánh mắt tinh nghịch ấy, đã thu hút Lam Trạm.
Lam Trạm mở ứng dụng mạng xã hội. Dòng thời gian của Ngụy Anh luôn tràn ngập những bức ảnh đẹp. Những phong cảnh hùng vĩ, những khoảnh khắc đời thường đầy cảm xúc, và đặc biệt là những bức ảnh chân dung của anh . Ngụy Anh có một tài năng đặc biệt trong việc bắt lấy "linh hồn" của chủ thể qua ống kính. Cậu ấy có thể biến những điều bình dị nhất trở nên lung linh, huyền ảo.
Anh dừng lại ở một bức ảnh mới nhất. Đó là ảnh chụp chính anh, được chụp cách đây vài tuần trong một buổi gặp gỡ bạn bè. Ngụy Anh đã chụp nó một cách bất chợt. Trong ảnh, Lam Trạm đang nhìn xa xăm, ánh mắt có chút đượm buồn, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên một nụ cười rất nhẹ, một nụ cười mà chỉ có những người thực sự thân thiết mới có thể nhận ra. Dưới bức ảnh, Ngụy Anh viết:
"Đôi khi, trong ánh mắt sâu thẳm ấy, tôi thấy cả một vũ trụ. Và vũ trụ ấy, chỉ thuộc về riêng tôi."
"Cả vũ trụ của anh à..." Lam Trạm khẽ thì thầm, giọng nói đầy yêu thương. Anh biết, Ngụy Anh không chỉ nói về những gì anh thể hiện ra bên ngoài, mà còn nói về những gì ẩn sâu bên trong anh, những cảm xúc mà chỉ mình Ngụy Anh mới có thể nhìn thấy.
Lam Trạm quyết định. Anh đóng máy tính lại, đứng dậy và đi về phía ban công. Không khí đêm mát lạnh ùa vào. Anh nhìn lên bầu trời, tìm kiếm những vì sao. Trong thời đại 4.0 này, ánh sáng của đèn điện đô thị đã che lấp đi phần lớn vẻ đẹp của bầu trời đêm. Nhưng anh biết, dù có bị che khuất, những vì sao vẫn luôn ở đó. Và trong tim anh, Ngụy Anh chính là ánh trăng sáng nhất, luôn soi đường cho anh đi qua những đêm tối mịt mù.
Anh nhấc điện thoại lên, lần này anh quyết định gửi tin nhắn cho Ngụy Anh.
Lam Trạm: "Anh cũng thấy ánh trăng sáng của mình rồi. Và nó thật đẹp. Cảm ơn em vì đã luôn là ánh trăng sáng soi rọi cuộc sống mù mịt của anh."
Vài giây sau, tin nhắn được trả lời.
Ngụy Anh: "Anh thấy rồi sao? Đừng lo nhé, dù thế giới có bao nhiêu ánh đèn đi chăng nữa, anh vẫn sẽ luôn là người tìm thấy ánh trăng sáng của mình. Và anh biết không : Lam Trạm, ánh trăng ấy cũng đang nhớ anh lắm."
Lam Trạm mỉm cười, một nụ cười thực sự, không còn chút gượng ép nào. Anh biết, dù có bao nhiêu biến cố, bao nhiêu thử thách của cuộc sống hiện đại, thì tình yêu của họ, giống như ánh trăng, sẽ luôn bền bỉ, dịu dàng và soi sáng cho nhau. Ánh trăng của anh, Ngụy Anh, sẽ mãi là ngọn hải đăng dẫn lối cho con thuyền cuộc đời anh cập bến bình yên.