[Gin x Vermouth] Oneshot: Nhịp Tim Mất Kiểm Soát.
Tác giả: _𝙿𝚑𝚘𝚗𝚐 𝙻𝚊𝚖_ ✨
[Gin x Vermouth]
NHỊP TIM MẤT KIỂM SOÁT (Oneshot)
______________________
...
1.
Đêm Tokyo không lạnh nhưng màn sương mỏng giăng khắp nơi khiến ánh đèn thành phố trông nhòe đi, cứ lấp lánh như thể đang bị khuấy động. Gin đứng dựa vào chiếc Porsche 356A đen bóng, ngón tay kẹp điếu thuốc lá thả ra những cuộn khói bạc trắng bay lên rồi tan biến ngay lập tức trong bầu không khí ẩm ướt.
Vermouth xuất hiện lặng lẽ như một bóng ma. Mái tóc vàng óng khẽ lay động trong cơn gió đêm nhẹ nhưng âm thanh duy nhất đủ để động lại trong không gian tĩnh mịch này lại là tiếng giày cao gót mảnh mai của cô gõ xuống nền đường nhựa lạnh, chỉ một nhịp rất khẽ nhưng đủ để Gin phải liếc mắt.
"Trễ ba phút!"
Gin nói, giọng đều đều, lạnh lùng như thép, từng chữ rời rạc mà chắc nịch, như thể mỗi âm tiết đều được đo đếm cẩn thận trước khi rơi ra khỏi bờ môi mỏng. Không một chút cảm xúc, không một dấu hiệu lay động, chỉ có sự lạnh lùng tuyệt đối khiến không khí quanh anh như đặc quánh lại.
Vermouth nhếch môi, hơi cười mỉm nhưng không thành tiếng. Đôi mắt cô lóe lên một ánh nhìn đầy ẩn ý, vừa tò mò lại vừa nghịch ngợm như thể cô đang cố đọc vị từng suy nghĩ của Gin và sẵn sàng trêu chọc anh chỉ bằng một cử chỉ nhỏ. Cái nhếch môi và ánh mắt ấy, vừa thách thức cũng vừa mời gọi khiến bầu không khí vốn đã tĩnh lặng bỗng có một luồng điện lạ chạy qua, căng như dây đàn khiến cả hai đều cảm nhận được sự hiện diện của nhau một cách rõ rệt.
"Ba phút...nhưng anh vẫn đợi em. Chẳng phải rất hiếm thấy ở Gin sao?"
Gin không nói gì. Anh chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn Vermouth, cái nhìn ngắn ngủi nhưng nặng trịch. Trong tích tắc đó, ánh mắt anh không chỉ là cái gật đầu xác nhận mà còn là một lưỡi dao sắc lạnh không khoan nhượng lướt qua cô. Đó là câu trả lời im lặng nhưng mạnh mẽ hơn cả vạn lời thề.
Họ không cần trao đổi thêm. Đêm nay nhiệm vụ của họ rất rõ ràng: Thanh trừng kẻ phản bội là một gã kỹ sư đã liều lĩnh đánh cấp dữ liệu mật của Tổ chức và đang cố gắng đào tẩu.
"Tòa nhà phía đông đã được khoanh vùng. Hắn có bảo vệ."
Vermouth gọn gàng buông một lời báo cáo, trượt mình vào ghế phụ rồi đóng cánh cửa lại chỉ với một tiếng cạch dứt khoát.
Gin không đợi thêm. Tiếng đề-pa của chiếc Porsche cũ vang lên gằn gừ, khàn khàn trong đêm rồi động cơ gầm lên mạnh mẽ như một con thú vừa tỉnh giấc. Chiếc xe đen tuyền lao vào bóng đêm Tokyo.
"Không quan trọng! Hắn sẽ không thể rời khỏi nơi đó."
Chiếc Porsche 356A rít lên rồi tăng tốc, xé toạt màn đêm u tối tĩnh mịch. Ánh đèn đường lùi lại như những vệt sáng nhòe nhoẹt. Bên trong chỉ còn tiếng động cơ thùng thùng và tiếng lốp xe ma sát với mặt đường. Họ chìm vào sự im lặng lạnh lùng, chỉ còn tâm trí tập trung vào mục tiêu đang chờ đợi.
2.
Tòa nhà quá tĩnh lặng, đến mức đáng sợ. Vermouth sải bước bên cạnh Gin. Mùi nước hoa của cô rất nhẹ, thoang thoảng một cách tinh tế, vừa đủ để khiến mọi giác quan của người đứng gần bỗng trở nên mềm yếu hơn một chút.
Gin dùng thẻ từ quẹt mở cửa tầng kỹ thuật. Bên trong, ánh đèn huỳnh quang cũ kỹ nhấp nháy liên tục, chiếu một vệt sáng chói lạnh lẽo lên đôi mắt xanh lục không cảm xúc của anh.
Bất thình lình, một loạt tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ phía cuối hành lang.
"Có người đến. Rất gần."
Vermouth chỉ thì thầm, không cần nhìn Gin.
Ngay lập tức, Gin thô bạo kéo cô lùi sâu vào bóng tối giữa hai máy chủ khổng lồ. Khoảng cách giữa họ trở nên ngột ngạt, hơi thở của cô phả ra làn khí ấm áp, đối lập hoàn toàn với sự lạnh buốt tỏa ra từ cơ thể anh.
"Anh lúc nào cũng chọn cách tiếp cận… táo bạo như vậy à?"
Mặc dù đang trong tình thế bị ép sát, Vermouth vẫn nhếch mép cười, một nụ cười gần như vô hình trong bóng tối nhưng lại đủ sắc để Gin cảm nhận được sự khiêu khích ngầm. Giọng cô nhỏ xíu như hơi thở, chứa đựng sự cố tình rõ ràng.
Gin siết chặt tay trên báng khẩu Beretta. Anh hoàn toàn phớt lờ nụ cười đó, đôi mắt găm chặt vào góc hành lang nơi tiếng bước chân đang dần tiến lại.
"Do cô đứng quá gần."
"Hay do anh muốn thế?"
Vermouth cố ý nghiêng đầu, hơi thở nóng ấm của cô lướt nhẹ qua vành tai Gin. Gần đến mức anh có thể cảm nhận được mùi hương nước hoa quyện lẫn mùi da thịt.
Trong một khoảnh khắc, Gin liếc mắt về phía cô. Ánh mắt anh sắc lạnh, chứa đựng một sự cảnh cáo nghẹt thở như thể chỉ cần cô tiến thêm một phân nữa, anh sẽ phá vỡ mọi quy tắc.
May mắn thay vào ngay lúc thời điểm then chốt, một nhóm bảo vệ mặc đồng phục đi lướt qua khoảng trống trước mặt họ. Khi tiếng bước chân và tiếng bộ đàm đã khuất hẳn, Vermouth vẫn cố chấp giữ nguyên vị trí, không hề có ý định lùi lại.
"Xong rồi. Đi thôi!"
Giọng Gin rất khẽ, khàn và nặng hơn bình thường, dường như bị đè nén từ tận lồng ngực. Đó là âm thanh của sự kiềm chế sắp đổ vỡ, một lời cảnh cáo thô bạo được che giấu dưới lớp vỏ bình tĩnh quen thuộc.
3.
Họ tìm thấy gã kỹ sư trên tầng thượng. Hắn đứng quay lưng lại, có lẽ đang nhìn xuống ánh đèn thành phố. Khi hai bóng đen một mạnh mẽ một mềm mại xuất hiện cùng lúc ngay phía sau, gã hơi sững người lại, cứng đờ như một pho tượng. Tim hắn đập thình thịch như muốn nổ tung, mồ hôi lạnh lập tức túa ra khắp sống lưng. Hắn biết mình không còn đường thoát thân.
"Gin, Vermouth... các người-các người đến thật rồi!"
Giọng hắn lạc hẳn đi vì hoảng loạn và không thể tin nổi.
Gin không nói một lời. Anh dứt khoát đưa khẩu Beretta lên, tay giương súng thẳng tắp, vững vàng, nhắm thẳng vào giữa trán kẻ phản bội.
"Kẻ phản bội chỉ có một con đường. Ngươi biết điều đó!"
Tên kỹ sư run rẩy.
"Tôi- tôi chỉ muốn sống! Tổ chức quá khắc nghiệt!"
Không một chút do dự, Gin bóp cò. Tiếng súng chát chúa xé toạc sự tĩnh mịch của đêm.
Xác kẻ phản bội ngã vật xuống, va chạm mạnh vào nền bê tông. Máu tươi nhanh chóng thấm và loang ra tạo thành một vệt đen sẫm trên nền đất lạnh. Mùi tanh nồng lan tỏa nhanh chóng trong không khí mỏng của tầng thượng, chìm khuất dưới ánh đèn mờ ảo.
Vermouth đứng cạnh anh, gió lạnh quét qua lùa tóc cô sang một bên để lộ khuôn mặt vừa tinh quái vừa kiêu hãnh. Cô nghiêng người, ánh mắt dừng lại trên Gin, một nụ cười nhẹ thoáng qua, như muốn đoán xem anh sẽ phản ứng ra sao. Không gian xung quanh vẫn như vậy, chỉ còn tiếng gió rít qua tầng thượng hòa với nhịp tim đang dồn dập trong khoảnh khắc giữa họ.
"Nhanh gọn như thường lệ. Nhưng… máu dính trên cổ áo anh rồi."
Vermouth bước đến, không màng đến thi thể vừa ngã xuống. Cô dùng đầu ngón tay cái chạm nhẹ, gần như vuốt ve lên cổ áo da của Gin để lau đi vết máu đỏ. Một cử chỉ nhẹ nhưng lại khiến bầu không khí kéo căng theo một cách rất khó lí giải.
Ngay lập tức, Gin chụp lấy cổ tay Vermouth rồi giữ chặt nó trong không gian giữa họ.
"Cô muốn làm cái quái gì?!"
Giọng anh gằn lên, sắc như lưỡi dao, nhưng vẫn giữ âm lượng trầm để không vang xa.
Vermouth không hề phản ứng lại lực siết của anh. Cô mỉm cười chậm rãi, đầy ẩn ý.
"Chăm sóc đồng đội thôi mà, Gin. Ngoài ra... đâu phải đây là lần đầu anh để em chạm vào?"
"Đừng đùa."
Gin hạ giọng, dường như đang cố gắng kiềm chế.
"Ai bảo em đùa?" Cô thách thức, đôi mắt lấp lánh trong bóng tối.
Một lần nữa, không gian riêng tư giữa họ tái diễn sự căng thẳng, trở nên nguy hiểm đến mức có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
4.
Họ trở lại chiếc Porsche đỗ dưới tầng hầm. Tầng hầm lạnh lẽo và rộng lớn, nuốt chửng mọi âm thanh. Mọi thứ đều tĩnh mịch ngoại trừ tiếng quạt thông gió cũ kỹ vẫn rè rè không ngừng trên trần.
Đúng lúc Vermouth đưa tay nắm lấy tay nắm cửa xe, Gin bất ngờ lại bắt lấy cổ tay cô, dứt khoát kéo cô quay lại đối diện với anh.
“Lúc nãy... cô cố ý!”
Vermouth nghiêng đầu, nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý.
"Ý anh là ở phòng máy chủ, hay là ở trên sân thượng?"
Gin siết nhẹ cổ tay cô, kéo cô lại gần hơn, đến mức hơi thở họ chạm vào nhau.
"Cả hai."
Lần này Vermouth chủ động không tránh. Tay cô nhẹ nhàng đặt lên ngực anh, hơi ấm của cô xuyên qua lớp áo da đen dày.
"Nếu em nói đúng thì sao?"
Gin cúi xuống, khoảng cách giữa môi với môi chỉ còn là một hơi thở mong manh. Ánh mắt anh như đang bị cuốn hút bởi sự khiêu khích vô độ của cô. "
"Thì cô sẽ phải chịu trách nhiệm!"
Hơi thở họ hòa vào nhau. Vermouth từ tốn đưa tay vuốt dọc cổ anh, một hành động chậm rãi và đầy ẩn ý nhưng lại chẳng muốn đi quá giới hạn.
"Em sẽ chịu trách nhiệm theo cách nào đây, Gin?"
Gin giữ tay cô lại, giọng khàn và trầm xuống một nửa bậc:
"Cô nghĩ sao?"
Trong khoảnh khắc đó, nếu ai nhìn thấy, hẳn họ sẽ không tin đây là Gin lạnh lẽo của tổ chức, người đang để một phụ nữ áp sát đến mức nguy hiểm. Nhưng Vermouth chỉ cười khúc khích, thì thầm:
"Vậy... em chờ!"
5.
Im lặng kéo dài vài phút trong tầng hầm, chỉ còn tiếng quạt thông gió xoáy những đợt gió lạnh. Vermouth nhìn Gin, đôi mắt xanh lấp lánh vẻ trêu đùa nhưng cũng ẩn một tầng cảm xúc khó gọi tên.
"Anh đang nhìn em như thể em là mục tiêu tiếp theo vậy."
Vermouth chỉ nhếch mép, nụ cười nửa miệng gần như vô hình trong bóng tối nhưng lại đầy ý nghĩa khiêu khích.
Gin đáp trả bằng cách găm thẳng ánh mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm vào cô, sự cảnh cáo không lời xuyên thấu mọi sự trêu ngươi.
"Nếu cô còn tiếp tục gây nhiễu nhiệm vụ, có thể sẽ là như vậy."
Nhưng giọng anh lại có gì đó mềm hơn thường lệ, như vừa bị sự gần gũi ban nãy làm lung lay.
Vermouth tiến sát, ngón tay chạm nhẹ vào hàng cúc áo đầu tiên của anh.
"Nhiễu nhiệm vụ? Em nghĩ anh không thích điều đó cơ đấy."
Giọng cô thấp xuống, êm như rượu táo được hạ nhiệt.
Gin bắt lấy cổ tay cô lần nữa, nhưng lần này lực nhẹ hơn—gần như chỉ để giữ, không phải để ngăn.
"Đừng thử giới hạn của tôi!"
"Nếu anh không muốn em thử… anh đã lùi lại rồi, đúng không?"
Cô thì thầm ngay cạnh môi anh, hơi thở phả vào da anh ấm đến mức khó chịu.
Trong thoáng chốc, Gin nhìn cô lâu hơn mức cần thiết. Một thứ gì đó trong đôi mắt Vermouth làm anh khó rời đi—như thể đêm nay cô đẹp hơn mọi khi, hoặc như thể bản thân anh không còn giữ được sự lạnh lẽo tuyệt đối.
Cuối cùng Gin buông tay cô ra.
"Lên xe. Chúng ta chưa xong nhiệm vụ."
Vermouth cười khẽ.
"Tuân lệnh, Gin của em."
6.
Họ nhận hồ sơ, ban đầu chỉ là một vụ việc đơn giản: thanh trừng một kẻ phản bội đơn lẻ. Nhưng khi Vermouth lướt nhanh qua các dữ liệu lấy được từ tầng kỹ thuật, gương mặt cô lập tức biến sắc. Khóe môi cô ngừng cười, thay vào đó là vẻ mặt căng thẳng, đầy tập trung.
"Gin, chuyện này phức tạp hơn rồi."
Vermouth không nói thêm lời nào, dứt khoát xoay màn hình thiết bị về phía anh. Ngay lập tức, một dãy dài các tệp tin được mã hóa bằng những ký hiệu kỳ lạ, khó hiểu hiện ra trên nền đen, đập thẳng vào mắt Gin.
"Tên kỹ sư không làm việc một mình. Có thêm ít nhất hai người trong tổ chức tham gia."
Gin nhíu mày.
"Tổ chức không dung tha thứ phản bội. Tìm họ!!"
Chiếc Porsche lao vào màn đêm một lần nữa. Lần này Gin lái nhanh và hơn, còn Vermouth vừa phân tích dữ liệu vừa nhìn nghiêng anh, ánh mắt xen lẫn nhiều ý vị khó lòng hiểu hết.
"Anh lúc nào cũng như vậy, điềm tĩnh khi giết người, nhưng khi nhiệm vụ thay đổi… anh lại có chút… kích động."
"Đừng nói nhảm."
"Em đâu có nói sai. Anh chỉ kích động vì nhiệm vụ… hay vì em?"
Gin chìm trong im lặng kéo dài. Không phải sự bất ngờ làm anh bối rối, mà là một cuộc đấu tranh nội tâm dữ dội bên trong: anh không muốn thừa nhận sự thật mà Vermouth đã nói nhưng cũng không thể hoàn toàn phủ nhận cảm xúc vừa bị cô lay động. Sự lạnh lùng vốn có đang phải gồng mình chống lại sự chân thật. Vermouth bật cười khẽ, âm thanh mỏng như lụa nhưng sắc bén như lưỡi dao.
Chiếc Porsche dừng lại ở ngoại ô. Địa điểm tiếp theo là một nhà kho cũ kỹ bị bỏ hoang. Ngay khi Gin và Vermouth bước qua cánh cửa đổ nát, không khí đặc quánh lập tức xộc vào mũi họ: nồng mùi kim loại đã rỉ sét và mùi bụi ẩm mốc lâu ngày không được quét dọn.
Vermouth hạ thấp người, ánh mắt cô lướt qua nền xi măng ẩm ướt, nhận ra ngay những dấu giày vừa in hằn.
"Có người đã ở đây trước chúng ta!"
Cô nhận xét, giọng nói nghiêm trọng hơn bình thường.
Gin không cần xác nhận. Anh nhanh gọn rút khẩu Beretta ra khỏi bao, tiếng kim loại sắc lạnh vang lên khe khẽ trong không gian rộng lớn của nhà kho.
"Chuẩn bị."
Họ di chuyển như hình với bóng, hơi thở hòa quyện trong từng bước chân. Mặc cho những lời trêu ghẹo cay nghiệt, ít ra thì cô luôn trêu chọc anh, họ vẫn là hai mảnh ghép không thể thiếu. Bởi lẽ trong địa ngục chiến trường này, họ là người duy nhất mà đối phương dám đặt trọn niềm tin.
Bất thình lình, một tiếng súng nổ chói tai xé toạc sự tĩnh lặng.
Gần như ngay lập tức, Gin kéo mạnh Vermouth và cả hai lao mình vào ẩn nấp phía sau một thùng container kim loại khổng lồ. Cô ngã vật vào lồng ngực anh, hơi thở dồn dập vì bất ngờ nhưng đôi mắt cô vẫn ánh lên niềm thích thú kỳ lạ trong tình huống trớ trêu này.
"Lại kéo em vào lòng. Hình như tối nay anh thích làm vậy thì phải?"
"Im chưa?"
Khi tiếng đạn rít lên lần nữa, Gin lập tức vụt người, dùng tấm lưng rộng che chắn hoàn toàn cho cô. Trong khoảnh khắc cơ thể họ kề sát, Vermouth ghé môi sát vành tai anh, hơi thở nóng bỏng lướt qua da thịt. Giọng cô nhỏ đến mức như một tiếng gió thoảng:
"Anh bảo em đừng thử giới hạn… nhưng chính anh đang khiến em muốn thử đấy."
Gin nghiến răng.
"Cô mà còn nói thêm một câu nữa, tôi-"
"Anh sẽ làm gì?"
Lời thách thức của cô lơ lửng giữa họ, khiến khoảng cách trở nên nguy hiểm hơn bất kỳ loạt đạn nào. Gin hoàn toàn phớt lờ. Thay vì đáp lại, anh xoay nhẹ hông, khẩu súng khạc lửa ba lần liên tiếp về phía trước. Tên phản bội thứ hai thất thần rồi đổ gục.
"Xong rồi."
Gin đứng thẳng lại.
Vermouth vẫn đứng gần anh, không hề lùi.
"Nhanh thật."
"Cô thất vọng à?"
"Không. Chỉ là nghĩ nếu anh trút sự tập trung đó lên em... chắc sẽ thú vị lắm!"
Cô khẽ mỉm cười.
Lần này, Gin là người phá vỡ khoảng cách trước—nhưng theo cách chẳng ai ngờ.
7.
Gin siết chặt eo Vermouth, giật mạnh cô về phía sau cho đến khi lưng cô áp hẳn vào tấm container kim loại lạnh cóng. Cú kéo mạnh mẽ, dứt khoát như một lực ép nguy hiểm nhưng hoàn toàn được kiểm soát, không gây đau đớn quá mức mà chỉ đủ để ép cô vào vị trí anh muốn. Vermouth hơi mở mắt, bất ngờ nhưng không phản kháng.
"Ồ? Anh thật sự…"
Bàn tay thép lạnh của Gin đặt lên cổ cô, siết nhẹ nhưng đủ để Vermouth hiểu được ý định của anh. Hơi thở anh nóng rực phả vào mặt cô, khoảng cách nguy hiểm đến mức môi họ gần như chạm nhau, tạo thành một vòng vây áp chế tuyệt đối.
"Cô nói nhiều quá rồi đó!"
"Vì em muốn xem… anh chịu được đến đâu."
Giọng cô thấp hẳn xuống, quyến rũ và thách thức.
Gin cúi xuống, môi anh lướt qua mép môi cô—không phải hôn, chỉ là chạm nhẹ, nguy hiểm đến mức khiến người ta rùng mình.
"Đừng kích tôi, Vermouth. Tôi không nhân nhượng đâu!"
Gin cúi sát, thì thầm một điều gì đó vào tai cô, giọng nói lạnh như băng đối lập hoàn toàn với hơi thở nóng bỏng của anh. Cùng lúc đó, Vermouth đặt bàn tay lên ngực anh, cảm nhận rõ ràng nhịp tim đang đập mạnh một cách bất thường bên dưới lớp áo da.
"Anh lo lắng quá mức rồi. Em đâu cần sự dịu dàng. Nhưng ít ra... hãy cho em thấy lí do mà anh vẫn giữ em lại đây. Rằng anh có thứ gì đó khác, không phải là sự tàn nhẫn máy móc đó."
Anh kề trán vào trán cô, hơi thở nóng hơn lúc nãy, một sự mâu thuẫn mãnh liệt giữa bản năng và lý trí. Khoảnh khắc kéo dài, nóng đến mức tưởng như chỉ cần một cử động nhỏ là cả hai sẽ vượt qua giới hạn.
Tuy nhiên, người lùi lại trước lại là Gin. Anh từ từ buông lỏng bàn tay đang ghì chặt sau gáy cô. Động tác chậm chạp, nặng trịch như thể anh đang nâng một vật nặng nhưng cuối cùng anh cũng rời tay khỏi eo cô, chấp nhận rút lui.
"Không! Đây không phải lúc."
Khi anh cất tiếng, giọng nói rè đi, khản đặc, như thể bị một sức nặng vô hình đè nén trong cổ họng. Đó là âm thanh của sự tự kiểm soát tuyệt đối, của ham muốn bản năng vừa bị anh nhấn chìm một cách tàn nhẫn.
Vermouth nhếch môi cười, một nụ cười thoáng qua nhưng lại đẹp đến nao lòng và sắc lạnh như băng. Nó không chỉ là sự đắc thắng mà còn là lời cảnh báo nguy hiểm rằng cô đã nắm được một lỗ hổng nhỏ trong lớp vỏ bọc hoàn hảo của Gin.
"Không phải lúc… nghĩa là sẽ có lúc?"
Anh giữ im lặng tuyệt đối. Khoảnh khắc đó, sự tĩnh lặng mang trọng lượng hơn ngàn lời nói. Nó tố cáo sự thật mà anh không muốn thừa nhận và Vermouth đã đọc được tất cả từ đó.
8.
Khi họ rời khỏi nhà kho, bầu trời đã bắt đầu hửng sáng. Tokyo như được phủ một lớp sương bạc mỏng, những ánh đèn cuối cùng trên các con phố vẫn còn le lói, phản chiếu trên mặt đường ẩm ướt. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng bước chân của họ vang nhẹ hòa cùng hương sương lạnh đầu ngày mang theo cảm giác vừa kết thúc một đêm dài, vừa mở ra những điều chưa biết phía trước.
Vermouth ngồi vào ghế phụ, nghiêng đầu nhìn Gin.
"Tối nay thú vị thật. Em nên trêu anh thường xuyên hơn."
"Tùy cô!"
Gin đáp, nhưng không còn lạnh như ban đầu.
Vermouth nhìn anh, ánh mắt mềm mại đến mức hiếm thấy, tràn đầy một sự dịu dàng lạ thường như thể cả đêm dài vừa qua chỉ còn lại khoảnh khắc này, chỉ còn riêng họ. Trong ánh sáng mờ ảo của buổi sớm, đôi mắt cô như truyền đến anh một thông điệp không lời, vừa thách thức vừa trìu mến khiến không khí xung quanh bỗng ngưng lại, chỉ còn nhịp tim họ vang lên cùng nhau.
"Gin… có đôi khi em nghĩ… nếu chúng ta không thuộc về tổ chức…"
"Đừng nói mấy điều đó."
Anh cắt lời, nhưng không sắc như mọi lần.
"Em biết. Bóng tối không cho phép chúng ta mơ."
Anh không lãng phí thêm một giây nào cho trò chơi tâm lý. Ánh mắt Gin dời đi như một công tắc bị bật, tập trung hoàn toàn vào tình hình bên ngoài con đường.
"Chỉ cần cô đừng phản bội."
Vermouth mỉm cười nhẹ, ít nhất là khóe môi cô cũng đã cong lên, đôi khi thật khó biết đó là nụ cười vui hay buồn.
"Nếu em phản bội… anh sẽ giết em?"
Sau khi quét đường, Gin xoay vai, đặt tầm nhìn trở lại vào Vermouth. Khoảnh khắc ấy, anh đã hoàn toàn trở lại thành cỗ máy giết người lạnh lùng.
"Cô cần câu trả lời sao?"
Vermouth đưa tay chạm vào cổ áo anh lần nữa như trong sân thượng khi lau vệt máu nhưng lần này là một cử chỉ thật sự dịu dàng.
"Vậy thì may cho anh… em không có ý định ấy."
Gin giữ lấy tay cô, không quá chặt.
"Tốt. Nhưng tôi rất muốn xử lí cô, xử lí cả cái miệng nhiều chuyện này nữa!"
Nhưng giọng anh trầm thấp, khàn khàn khiến câu nói ấy như đổi nghĩa, vừa nghiêm túc vừa đầy ẩn ý, đánh thức một cảm giác không lời mà Vermouth khó lòng hiểu hết.
Chiếc Porsche lăn bánh trên con đường dài phủ đầy sương sớm, tiếng động cơ trầm thấp vang lên như nhịp thở đang dần ổn định của cả hai người trong xe, hòa cùng không gian tĩnh lặng của buổi bình minh.
9.
Tokyo lúc bình minh mang một vẻ đẹp lạ lùng: tĩnh mịch nhưng vẫn tiềm ẩn nguy hiểm như chính mối quan hệ giữa họ, nơi mỗi ánh nhìn và cử chỉ đều chứa đầy ẩn ý. Sương mờ phủ lên các con phố, phản chiếu ánh đèn còn sót lại tạo nên một không gian cô độc nhưng lại rất gần gũi khiến khoảnh khắc này trở nên thật mong manh.
Vermouth ngả đầu dựa vào ghế bọc da lạnh lẽo, tay cô vẫn nằm lọt thỏm trong tay Gin. Cả hai đều không rõ cái chạm khẽ này xuất hiện từ bao giờ, nhưng nó đã vượt qua ranh giới của sự hợp tác đơn thuần, mang theo một ý nghĩa lặng câm đầy sức nặng.
Cô xoay nhẹ cổ tay, một động tác tinh tế như muốn thử xem sự kiểm soát của Gin đã quay trở lại hoàn toàn hay chưa.
Anh giữ chặt. Một chút dao động cũng không thể xuất hiện trong đôi mắt xanh lục tựa đất rừng rộng lớn ấy.
“Anh lúc nào cũng thế...”
Vermouth lắc đầu nhẹ, giọng cô châm chọc nhưng không thể che giấu sự thỏa mãn:
“Nào, Gin. Miệng anh thì lạnh lùng cấm đoán, nhưng tay anh lại rất dịu dàng níu kéo đấy!”
Sau đó, cô cười khúc khích, một tràng cười rất nhỏ, rất đẹp như thể cô vừa đạt được một thành tựu lớn lao hay khám phá ra một bí mật vô giá của riêng anh.
Gin không đáp nhưng khóe mắt anh hơi liếc về phía cô, một dấu hiệu hiếm hoi của cảm xúc mà Vermouth luôn để ý rất kỹ.
“Ra khỏi hiện trường rồi. Cô nói nhiều cũng chả thay đổi được gì.”
Giọng Gin chợt trở nên trầm đục, mang theo vẻ cảnh giác sắc lạnh vốn có, nhưng lạ lùng là không hề có ý đe dọa. Âm sắc ấy đủ sức nặng để lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của Vermouth, tạo ra một sự nghiêm túc khó nói khiến cả không gian xung quanh như lắng đọng lại trong khoảnh khắc.
Vermouth nghiêng đầu nhẹ, dùng bàn tay còn lại chạm vào gò má anh. Một cử chỉ bất ngờ và gần gũi hiếm thấy.
“Nhưng nếu em ngừng nói… anh sẽ thấy buồn.”
Cô thủ thỉ, lời nói như đang vuốt ve sự cứng nhắc trên mặt anh.
Gin liếc mắt sang cô. Ánh nhìn nhanh như cắt, lạnh lùng nhưng lại mang theo một tia lửa không thể định nghĩa, giống như đang cảnh cáo cô hãy dừng lại nhưng cũng giống ngầm chấp nhận sự thân mật vượt quá giới hạn này.
“Cô đánh giá tôi quá cao.”
“Không đâu.”
Cô khẽ cong môi, tạo thành một nụ cười thần bí, đầy ẩn ý. Nụ cười ấy quyến rũ một cách nguy hiểm như một lời hứa không lời và là sự thách thức cuối cùng gửi đến sự kiểm soát của Gin.
“Em chỉ đánh giá đúng!”
10.
Mặt trời bắt đầu hé lên, vẽ một đường viền đỏ nhạt dọc chân trời. Ánh sáng buổi sớm hắt lên kính xe, chiếu nhẹ lên khuôn mặt Gin làm những sợi tóc bạc của anh lóe lên như kim loại mờ trong sương. Vermouth nhìn anh chăm chú, ánh mắt dường như cố ghi lại từng chi tiết, tập trung đến mức Gin cuối cùng cũng phải quay sang, nheo mắt nhìn cô, nụ cười thoáng qua nhưng không giấu được sự tinh quái trong ánh nhìn.
“Nhìn gì?”
“Nhìn người đã nắm tay em suốt cả quãng đường mà còn giả vờ không biết!”
Gin lập tức rút tay lại. Sự dứt khoát đó nhanh và lạnh lùng, như thể anh xua đi một ý nghĩ không đáng có, chấm dứt hoàn toàn khoảnh khắc riêng tư vừa rồi.
Vermouth bật cười khe khẽ. Tiếng cười nhỏ nhưng sáng rõ, đủ để xua tan sự căng thẳng và thay đổi toàn bộ bầu không khí ngột ngạt trong chiếc xe. Nó mang theo một chút sự trêu chọc và sự đắc thắng kín đáo.
“Gin…”
Cô nói nhỏ, như thể đang kể một bí mật chỉ dành cho anh.
“Đêm nay đáng nhớ đấy!”
Anh nói, giọng lại trầm hơn nữa.
“Chả có gì đáng nhớ.”
“Có chứ.”
Vermouth nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh.”
Gin lại chìm vào im lặng, đó là lần thứ hai chỉ trong vài phút ngắn ngủi, một điều gần như chưa từng xảy ra với anh. Sự tĩnh lặng này không phải sự tập trung mà là dấu hiệu rõ ràng cho thấy anh đang xử lý điều gì đó vừa vượt ngoài tầm kiểm soát.
11.
Khi chiếc Porsche rẽ vào đường cao tốc, gió lạnh thổi mạnh qua khe cửa, xua đi mùi thuốc súng còn phảng phất trên người họ.
Vermouth xoay người, chống khuỷu tay lên cửa kính.
“Này Gin.”
“Cứ nói.”
“Nếu một ngày nào đó em biến mất… anh sẽ tìm em chứ?”
Gin không trả lời ngay. Anh đạp ga mạnh hơn, chiếc xe lao nhanh như một phản xạ tránh né cảm xúc.
“Cô không được phép biến mất.”
“Đã nói là nếu?”
Gin nghiêng đầu, ánh mắt sáng lạnh như thép.
“Tôi sẽ tìm. Dù cô có ở đâu.”
Một cảm giác lạnh buốt chợt khiến ngực Vermouth siết chặt lại. Đó là một phản ứng thể chất mạnh mẽ đối với sự bộc lộ bất thường của Gin, minh chứng cho thấy sự tương tác này đã chạm đến tận cùng vỏ bọc của cô.
“Vậy còn nếu em bị tổ chức săn đuổi?”
“Chúng sẽ chết. Trước cả khi nghe được tiếng súng.”
Vermouth nhắm mắt lại, mỉm cười.
“Nghe nguy hiểm thật.”
“Cô luôn thích nguy hiểm.”
“Vì nó có anh!”
Gin liếc sang:
“Đừng nói linh tinh.”
“Đó không phải linh tinh đâu.”
12.
Năm phút sau—khoảng im lặng dài nhất mà họ trải qua trong suốt đêm, Vermouth mở mắt, ánh nhìn lơ đãng nhưng đầy tò mò dừng lại trên khuôn mặt Gin. Cô nghiêng người lại gần anh, từng chuyển động nhẹ nhàng nhưng đầy chủ ý như muốn thu hẹp khoảng cách giữa hai con người trong khoảnh khắc tĩnh lặng này. Không gian quanh họ dường như ngưng lại, chỉ còn hơi thở chậm rãi của cả hai hòa cùng ánh sáng mờ của bình minh đang nhè nhẹ tràn vào xe.
“Anh biết điều em thích nhất ở anh là gì không?”
Cô nghiêng sát lại, lời nói phát ra nhẹ đến nỗi chỉ những ai thật sự tinh ý mới nghe thấy, hòa lẫn vào tiếng rền trầm của động cơ.
“Không!”
“Anh không thuộc về ai hết. Nhưng đôi khi… giống như anh lại để em chạm gần nhất.”
Anh đặt tay lên vô lăng,vô thức siết mạnh một cách đầy dứt khoát. Động tác này ngầm thông báo rằng cuộc đối thoại đã kết thúc và anh đã trở lại với vai trò lạnh lùng, tập trung vào nhiệm vụ.
“Tự cô nghĩ vậy.”
Vermouth đưa tay chạm vào cổ áo anh lần nữa như một thói quen từ lúc ở sân thượng.
“Em cảm thấy thế!”
Gin bắt lấy cổ tay cô, lần này không nhẹ nữa.
“Cô thích đùa với lửa?”
“Chỉ với một người.”
“Và cô nghĩ tôi sẽ để yên?”
“Không hề.”
Vermouth nói, ánh mắt sáng lên.
“Em đợi anh phản ứng mà.”
Ngay lúc đó, Gin kéo mạnh cô lại gần, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài centimet.
Không phải một nụ hôn.Không phải một lời đe dọa mà là sự kìm nén căng thẳng đến mức thở mạnh cũng có thể đốt cháy cả không gian nhỏ trong khoang xe.
“Cô nên biết giới hạn của mình.”
Gin nói chậm rãi, từng chữ như một vết cắt.
Vermouth mỉm cười, môi như đã chạm vào vành tai đo đỏ của anh.
“Em biết. Nhưng anh không đặt ra giới hạn… thì sao em dừng được?”
Gin quay mặt về phía trước, nhưng tay anh vẫn giữ cổ tay cô, chặt hơn cả lúc trước.
13.
Xe rời khỏi cao tốc, tiến vào khu dân cư vắng.
Trời sáng hẳn rồi.
Đèn đường tắt dần.
“Cô về đâu?”
“Nhà em.”
“Nhưng nếu anh muốn em ở lại…”
Cô dừng lại một nhịp.
“…thì em sẽ ở lại!”
Gin nhìn thẳng phía trước, giọng không đổi:
“Cô đang thử xem tôi phản ứng thế nào à?”
“Có thể.”
“Cô thất vọng rồi.”
“Thất vọng là cảm xúc của con người bình thường, Gin. Còn em—”
“Không bình thường.”
Anh nói hộ cô.
Vermouth nhướng mày:
“Anh cũng đâu kém gì?!”
Anh không thốt ra nửa chữ phản đối. Cử chỉ và ánh mắt của Gin đã minh chứng tất cả. Không phủ nhận được anh mặc định là một sự xác nhận dứt khoát và đây là thứ mà Vermouth có thể dễ dàng nhận ra nhất từ người đàn ông này.
14.
Khi họ dừng xe trước căn hộ sang trọng của Vermouth, ánh nắng đã đủ sáng để màu vàng của bức tường phản chiếu lại lên kính xe.
Cô tháo dây an toàn, nhưng không mở cửa ngay.
“Nếu em rủ anh lên nhà… anh sẽ từ chối đúng không?”
“Đúng.”
“Vì nghi ngờ?”
“Vì cô nhiều chiêu trò.”
Vermouth khẽ nhếch môi, để lộ một nụ cười hiểu rõ tất cả—một nụ cười tinh quái và kín đáo, như thể cô vừa đọc được một cuốn sách mà Gin đã cố gắng giấu kín.
“Vậy… nếu em thật sự muốn anh lên?”
“Không!”
Gin đáp ngay.
“Vẫn từ chối?”
“Đương nhiên!”
“Dù em nói là...”
Vermouth tiến gần, môi lướt rất nhẹ qua bờ vai anh, gần như không chạm.
“...chỉ để trò chuyện?”
“Cô không bao giờ ‘chỉ trò chuyện’.”
“Anh biết em rõ quá rồi.”
Cô lùi lại, bật cười nhỏ nhưng rất sảng khoái.
Gin quay mặt sang, giọng thấp:
“Cô đang cố làm gì?”
“Em muốn xem trong hai chúng ta, ai sẽ mất bình tĩnh trước.”
“Không phải tôi.”
“Vậy chắc là em rồi!”
Vermouth thở nhẹ, nụ cười trên môi cô mềm mại như sương mai, mỏng manh nhưng đủ để làm không gian xung quanh bỗng nhiên dịu lại như cả khoảnh khắc đều ngưng đọng chỉ còn riêng họ.
“Đêm nay em gần như mất rồi.”
Gin nhìn cô lâu đến mức dường như cả thời gian ngừng lại, từng khoảnh khắc trôi chậm hơn, chỉ còn lại ánh mắt của họ đan vào nhau, nặng trĩu nhưng đầy sức hút.
“Tự kiểm soát lại đi!”
“Không hứa đâu!”
15.
Cô thoát ra khỏi ghế xe, bóng dáng thanh thoát của cô đổ dài trên nền đất. Trước khi khép cánh cửa để cắt đứt sự gần gũi, Vermouth nghiêng hẳn người, nhìn sâu vào bên trong, nơi Gin đang ngồi tĩnh lặng sau vô lăng.
“Gin.”
“Lại muốn gì nữa?”
“Cảm ơn anh… vì đã bảo vệ em.”
“Đừng ảo tưởng!”
“Anh có.”
“…Chỉ là không muốn gây tổn hại cho tổ chức.”
“Vì em!”
Vermouth nói chắc chắn.
“Em nhìn thấy nó trong mắt anh.”
Gin hoàn toàn im lặng, không hề phản bác hay thừa nhận bất cứ điều gì. Thay vì đáp lời, anh quay chìa khóa, tiếng động cơ khởi động lạnh lẽo vang lên, báo hiệu anh đã sẵn sàng rời đi và phớt lờ sự hiện diện cuối cùng của cô.
Vermouth bất ngờ cúi xuống sâu hơn, đưa môi chạm lên thái dương anh, nhanh như một bóng loáng nhưng đủ để in lên đó một vết son nhỏ.
“Chúc anh ngủ ngon…vào những lúc nào anh ngủ được.”
Gin quay sang, nhưng cô đã lùi lại hai bước.
“Cô đã vượt quá giới hạn rồi đó!”
Anh gầm lên.
“Thì anh đặt giới hạn rõ hơn đi.”
Vermouth nháy mắt.
“Em sẽ cân nhắc.”
Cô xoay người bước đi, chiếc áo khoác dài phất nhẹ theo làn gió sớm tạo ra một chuyển động mềm mại nhưng đầy uyển chuyển. Gin nhìn theo, ánh mắt dõi từng bước chân cho đến khi bóng cô cuối cùng khuất sau cánh cửa kính, chỉ còn lại khoảng không trống trải và hơi thở đều đặn của buổi bình minh.
16.
Gin đưa chiếc bật lửa kim loại lên, tiếng đánh lửa vang lên sắc lạnh. Ngọn lửa nhỏ thắp sáng điếu thuốc trong bóng tối của khoang xe. Anh hít một hơi sâu và chậm rãi, để làn khói lan tỏa trong phổi, xua tan đi sự căng thẳng vừa qua.
“…Rắc rối!”
Anh khẽ nói.
Nhưng trong ánh mắt anh, thoáng qua chỉ trong chốc lát như có gì thứ đó rất… ấm, một thứ cảm giác dịu dàng lạ thường len lỏi giữa vẻ lạnh lùng vốn có, đủ để khiến không khí trong xe bỗng trở nên mềm mại hơn.
17.
Vài giờ sau.
Căn phòng của Vermouth chìm trong bóng tối dịu nhẹ từ rèm cửa kéo nửa chừng.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, vuốt nhẹ một vệt xước mờ trên cổ tay, là dấu tay của Gin.
“Đau.”
Cô thì thầm, nhưng lại cười.
Một tiếng ding nhỏ vang lên.
Tin nhắn mới.
Vermouth nhấc điện thoại.
Gin: Đừng để ai theo dõi cô về.
Cô nhìn màn hình rất lâu, rồi trả lời:
Vermouth: Anh quan tâm đến em vậy sao?
Không có trả lời.
Một phút…
Hai phút…
Ba phút trôi qua.
Điện thoại rung.
Gin: Tôi quan tâm đến sự an toàn của nhiệm vụ. Không phải cô.
Vermouth bật cười, một kiểu cười mà chỉ mình cô biết ý nghĩa thật.
Vermouth: Nếu vậy thì… nhiệm vụ tối qua có thành công không?
Tin nhắn đến gần như ngay lập tức.
Gin: Có.
Cô gõ chậm rãi, cố tình:
Vermouth: Vậy còn… điều khác?
Bốn mươi giây sau:
Gin: Ngủ đi. Cô nói nhiều quá.
Vermouth đặt điện thoại xuống, nằm nghiêng trên giường, chạm ngón tay vào nơi anh đã giữ lấy. Ánh mắt long lanh như chứa cả đêm dài.
“Gin…”
Cô khẽ thì thầm tên anh, như gọi một bí mật.
“Đừng nghĩ em thua anh trong trò này.”
Cô cười nhẹ, nhưng nguy hiểm.
“Em chưa bắt đầu chơi đâu!”
Ánh bình minh tràn ngập phố xá, mang lại sự sống cho thành phố.
Tuy nhiên, trong khoảng không riêng tư vừa bị phá vỡ giữa họ, thời gian dường như ngưng lại. Dù trời đã sáng, cả hai đều hiểu rằng đối với họ thì đêm dài của sự phức tạp và những ẩn ý không lời mới bắt đầu kéo đến.
18.
Buổi trưa, không khí Tokyo trở nên trong trẻo lạ thường, ánh nắng rải xuống những tòa nhà cao tầng như được mài bằng kính.
Vermouth vẫn chưa ngủ.
Cô chỉ nằm im, mắt mở, ánh nhìn xa xăm hệt như còn giữ nguyên hơi thở của Gin trong từng tín hiệu anh để lại.
Trên cổ tay cô, vệt đỏ mờ do tay anh giữ trở thành một đường nét mỏng manh nhưng không lẫn vào đâu được.
Cô nhẹ nhàng vuốt lên nó lần nữa bằng ngón tay, rồi lại bằng lòng bàn tay.
Không phải vì đau...mà vì nó gợi lại cảm giác.
Gin luôn kiềm chế, thậm chí đến mức tàn nhẫn với chính mình như thể không cho phép bất cứ cảm xúc nào vượt ra ngoài.
Nhưng khi anh giữ lấy cổ tay cô, lực tay ấy không hề mang sắc thái đe dọa hay trừng phạt. Ngược lại, nó nhẹ nhàng, chắc chắn và đầy quan tâm như một lời nhắn nhủ im lặng rằng anh đang ở đây, và chỉ ở đây, cùng cô trong khoảnh khắc này.
Nó giống như...một cách vô thức muốn giữ cô lại!
Vermouth ngồi dậy, buộc tóc lại rồi đứng trước gương. Ánh sáng ban trưa chiếu lên khuôn mặt cô, phác họa từng đường nét quyến rũ và mơ hồ.
“Anh nói không quan tâm…”
Cô thì thầm trong bóng gương, đôi môi cong nhẹ như đang chế giễu chính lời nói của Gin.
“Nhưng ánh mắt anh… lại chả giống thế chút nào.”
Cô mở rèm cửa, ánh sáng ùa vào khiến căn phòng như sáng bừng. Không hiểu sao hình ảnh Gin ngồi trong xe lúc sáng với mái tóc rũ xuống trán, ánh mắt căng nhưng không dữ và hơi thở vẫn còn nóng vì adrenaline lại hiện lên rõ đến mức cô phải cắn nhẹ môi để ngăn tiếng cười.
19.
Buổi tối.
Một cuộc họp khẩn tại một điểm ẩn của tổ chức.
Vermouth bước vào trước, từng bước nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin. Không khí trong phòng lạnh lẽo như thép, khiến mỗi hơi thở cũng mang theo cảm giác nặng nề. Xung quanh bàn, các sát thủ cấp cao ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt tập trung nhưng cố gắng né tránh sự quan sát tinh tường của cô như thể họ biết rằng bất cứ sơ hở nào cũng sẽ bị cô nhìn thấu.
Vài giây sau, cánh cửa mở lần nữa. Tiếng bước chân quen thuộc vang lên.
Gin.
Anh đi vào với dáng thẳng, ánh mắt như lưỡi dao lướt qua từng người rồi dừng lại đúng ba phần giây trên Vermouth trước khi rời đi.
Nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi ấy lại khiến cô mỉm cười—một nụ cười vừa khẽ lay động môi cô làm không gian xung quanh bỗng dưng êm dịu lạ thường.
Họp xong.
Mọi người rời khỏi phòng bằng họp từng nhóm nhỏ.
Chỉ còn lại một mình, Gin đứng giữa căn phòng trống, tập trung thu dọn những tài liệu cuối cùng. Bỗng nhiên, Vermouth xuất hiện, tiếng gõ nhẹ nhàng nhưng sắc bén của đôi giày cao gót vang lên trên nền đá cẩm thạch, phá vỡ sự tĩnh lặng.
“Anh không nhìn em lấy một lần?”
Cô cất tiếng hỏi, giọng nói rất thấp, dịu dàng đến mức gần như thì thầm nhưng lại có sức mạnh khiến không gian xung quanh dường như bị hút lại, chỉ còn lại sự hiện diện của hai người.
Gin không đáp, chỉ lấy thêm một bản nghị quyết rồi cài nút thứ hai của chiếc áo khoác dài màu đen.
Vermouth đứng sát hơn.
“Hay là… anh không dám nhìn?”
Giữa hành động cài áo, Gin khựng lại một phần triệu giây, một sự thất bại nhỏ trong việc kiểm soát của anh. Sự lúng túng hiếm hoi đó không thể thoát khỏi tầm nhìn của Vermouth.
Anh chấp nhận, xoay người đối diện với cô. Giờ đây, anh buộc phải tham gia vào trò chơi này.
“Ai nói tôi không dám?”
“Vậy tại sao lại tránh em?”
“Gin, anh đâu phải kiểu người trốn tránh?!”
“Cô tự tin quá rồi.”
“Không. Em chỉ nhìn rõ anh!”
Câu nói ấy không phải khiêu khích mà nó mang một kiểu thẳng thắn làm Gin rất ít khi chịu nổi.
Anh bật lửa.
Ánh sáng đỏ tàn của điếu thuốc chiếu lên một góc mặt Gin. Khói thuốc cuộn tròn, lơ lửng như một lời thì thầm vô hình, lấp đầy khoảng không gian giữa Vermouth và anh.
“Cô đang muốn gì?”
“Em muốn biết…”
Vermouth tiến lại gần, ngón tay khẽ vuốt đường chỉ trên áo khoác anh.
“…anh có còn giữ cảm giác của sáng nay không.”
Gin túm lấy cổ tay cô, lần này chớp nhoáng và dứt khoát hơn.
“Cô chưa học được cái gì sao?”
Vermouth đưa mắt nhìn bàn tay đang siết lấy mình.
“Học rồi. Nhưng không định dừng.”
20.
Gin kéo cô sát vào hơn một chút, khiến không gian giữa họ trở nên chật hẹp đến mức từng hơi thở dường như va chạm vào nhau. Cả hai lặng im, chỉ còn nhịp tim và hơi thở hòa cùng nhau, làm khoảnh khắc này vừa gần gũi lại mang đầy sức nặng không lời.
“Cô nghĩ tôi dễ bị dẫn dắt?”
“Không.”
“Em nghĩ anh đang tự kiềm lại… nhiều hơn mức cần thiết.”
Gin nhìn vào mắt cô, rất lâu. Một thứ gì đó vụt qua trong ánh mắt anh, không phải giận dữ nhưng cũng chẳng phải lạnh lùng. Đó là một dao động tinh vi, nhỏ đến mức chỉ những sát thủ nhạy bén nhất mới nhận ra nhưng đủ để khiến không gian xung quanh như rung lên trong thầm lặng.
“Cô nên tránh xa tôi.”
“Gin…”
Vermouth nhấc tay còn lại, đặt lên ngực anh. Cô cảm nhận được nhịp tim anh—không nhanh, nhưng mạnh hơn bình thường.
“Anh nhìn được em đi bên người đàn ông khác sao?”
Gin không đẩy cô ra, chỉ giữ chặt tay cô trên ngực mình. Anh nhìn cô thêm vài giây, đôi mắt không còn một chút phòng vệ nào, sâu hun hút và trần trụi đến mức khiến cô thấy nhói đau vì sự chân thật.
“Cô muốn làm gì, Vermouth?”
“Làm những gì anh không cho phép… nhưng cũng không thể cấm cản.”
Gin thở nhẹ, một hơi thở vô thức mang theo sự căng thẳng nghẹn lại từ sáng đến giờ.
“Cô thích khiến tôi điên lên lắm nhỉ?”
“Vì anh hiếm khi như vậy.”
Vermouth nhích gần hơn, môi cô lướt qua đường quai hàm anh mà không chạm.
“Và mỗi lần anh như thế… đều vì em.”
21.
Gin cắn răng, một tay siết lấy eo cô để giữ khoảng cách, nhưng tay còn lại vẫn đặt trên cổ tay cô ở đúng nơi anh đã hằn lại vệt đỏ.
“Cô đang chơi với thứ nguy hiểm hơn cô nghĩ.”
“Không, anh sai rồi.”
Giọng cô trôi nhẹ, êm như nhung nhưng lại đầy quyết tâm khiến câu nói vang lên vừa dịu dàng vừa kiên định trong không gian tĩnh lặng.
“Em đang chơi với anh!”
Gin giữ ánh mắt trên cô, cặp mày khẽ cau lại trong nỗ lực kìm nén nào đó. Cô cảm thấy không khí đặc quánh lại đến mức tiếng tim đập của chính cô dường như là âm thanh duy nhất tồn tại. Thời gian không chỉ đứng yên, nó dường như ngừng thở trước sự căng thẳng này.
Rồi anh hé môi, giọng thô ráp như một lời thú nhận phải vật lộn lắm mới thoát ra khỏi cổ họng, thấp đến mức gần như chỉ là hơi thở
“Tôi không hứa sẽ tha cho cô hoài đâu.”
Vermouth cười, lần này không sắc, không trêu mà ấm đến mức khiến mọi lớp vỏ bọc đều phải nứt nhẹ.
“Em đâu muốn anh tha?”
Lời nói rơi vào khoảng không giữa họ một cách nặng nề và rất nóng. Gin kẹp điếu thuốc lại nhưng không rời mắt khỏi cô.
“Cô không biết mình đang nói gì.”
“Em biết!”
Vermouth chạm nhẹ vào cổ áo anh, kéo lại gần thêm.
“Và còn biết… anh hiểu ý em.”
Gin nhìn cô thêm vài giây, những giây dài, căng thẳng và đầy ham muốn bị nén lại. Anh nghiêng mặt sát đến mức bờ môi gần như chạm vào môi cô nhưng rồi đột nhiên dừng lại.
“Đêm nay”
“Cô cẩn thận lời mình đấy.”
“Em chưa từng cẩn thận với anh.”
Anh chạm trán vào trán cô, rất nhẹ nhưng đủ để khiến không khí giữa họ rung lên, một làn sóng điện nhỏ chạy qua.
“Đó là vấn đề!”
“I don’t think so!”
“That's what I want!”
22.
Cánh cửa phòng họp đóng lại sau lưng họ, như chặn hết mọi thứ bên ngoài.
Và trong bóng tối kín, hơi thở họ hòa vào nhau, không phải bằng hành động bộc phát mà bằng một loại căng thẳng ngầm nguy hiểm hơn nhiều.
Vermouth mở mắt, nhìn thẳng vào anh:
“Gin… đừng nghĩ anh là người duy nhất đang kìm chế!”
Gin siết nhẹ eo cô, một phản ứng không kịp che giấu.
“Cô đang làm khó tôi!”
“Em biết.”
“Và cô vẫn cố?”
“Vì đây là lần đầu tiên…”
“…anh cho em thấy anh cũng khó xử vì em.”
“…Đừng ép tôi.”
“Em chỉ muốn anh…”
Cô chạm vào cổ anh, ngón tay run nhẹ.
“…thừa nhận một điều đơn giản.”
“Điều gì?”
“Anh quan tâm đến em!”
Gin đã siết cô lại, mạnh mẽ đến mức cô cảm thấy xương sườn mình hơi nhói. Anh không nói, không cần thêm một từ nào nhưng sức nặng của cái ôm, của hơi thở gấp gáp phả vào tóc cô và của bàn tay nắm chặt lấy eo cô như thể sợ cô tan biến, tất thảy đều đã nói thay. Đó là một sự thừa nhận im lặng, tuyệt vọng, tuyên bố cô thuộc về anh và anh đã hoàn toàn đầu hàng trước cô.
Gin nhắm mắt, một giây—chỉ một giây ngắn ngủi tưởng chừng chẳng đáng kể nhưng lại nặng đến mức Vermouth không thể rời mắt. Cô thấy rõ sự căng thẳng, sự kiềm chế trong từng sợi cơ mặt anh và cảm nhận được cả nhịp thở dồn dập mà anh cố che giấu.
Khoảnh khắc ấy khiến tim cô thắt lại như bị kéo vào một khoảng trống im lặng đầy sức nặng, nơi chỉ có hai người và cảm giác chưa nói thành lời đang treo lơ lửng giữa họ.
“Gin…”
Cô thì thầm.
“Anh không cần trả lời. Em đọc được rồi!”
Gin mở mắt, ánh nhìn vừa mệt mỏi, vừa đầu hàng và đầy khao khát bị nhốt quá lâu.
“Cô sẽ hối hận.”
“Không.”
“Em chỉ hối hận nếu anh không làm gì.”
Không khí giữa họ đặc lại, nặng trĩu mùi hương da thịt và hơi thở gấp gáp, một hỗn hợp nồng nàn, sâu thẳm đến mức khiến lồng ngực cô như bị siết lại.
Angel of hell.
Devil of love.
Hai kẻ phạm tội đứng sát nhau trong căn phòng kín, giữa bóng tối của tổ chức, giữa mạng sống treo lơ lửng…
Nhưng là trong khoảnh khắc hiếm hoi, sự nguy hiểm không còn đáng sợ bằng cảm xúc mà họ đang cố giấu.
23.
Gin đặt tay lên má cô, lần đầu tiên anh chạm vào cô theo cách này. Nhiệt độ từ bàn tay anh truyền sang, nóng bỏng và chân thật đến mức không còn tính toán hay kiềm chế. Khoảnh khắc ấy giản đơn nhưng mãnh liệt khiến mọi suy nghĩ khác như tan biến, chỉ còn lại sự hiện diện của họ, gần đến mức không thể rời mắt nhau.
“Cô nguy hiểm hơn bất cứ nhiệm vụ nào.”
Vermouth nhìn anh, dịu dàng như một bí mật:
“Và anh vẫn đứng ở đây.”
Câu nói rơi xuống như một vết hằn, sâu và không thể xóa.
Trong khoảnh khắc ấy, không ai trong họ còn là sát thủ.
Không còn là công cụ của tổ chức.
Không còn là bóng đen mang mật lệnh.
Chỉ còn hai con người với một sự thật mà cả hai đều không dám nói nhưng cũng không còn phủ nhận được nữa.
24.
Căn phòng vẫn chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng lờ mờ từ màn hình laptop trên bàn phản chiếu lên mặt họ.
Vermouth đứng gần bàn, hơi nghiêng người, một tay chống lên mặt bàn rồi nhìn thẳng vào Gin.
“Anh có biết… em đã đợi anh cả buổi không?”
Cô hít sâu một hơi thật chậm, cố gắng ổn định nhịp tim đang đập loạn. Cô hỏi, giọng cô nhẹ đến không ngờ nhưng mỗi từ lại mang một sức nặng gì đó như làn sóng xung kích khiến không khí đặc quánh trong phòng như bị nén chặt lại.
Gin vẫn đứng đối diện, tay siết nhẹ điếu thuốc nhưng không châm. Ánh mắt anh lạnh nhưng bàn tay anh không hề giữ chặt.
“Vermouth…”
Anh nói, giọng thấp đến mức như rít vào tai cô.
“…Cô đang chơi trò nguy hiểm quá mức rồi!”
Cô nhún vai, nụ cười mỏng manh nhưng đầy khiêu khích:
“Nguy hiểm? Hay là… anh sợ mất bình tĩnh?”
Gin khựng lại, tim anh đập “thịch” một nhịp mà anh không thể giấu.
Không phải vì sợ mà vì cảm giác Vermouth quá gần, quá mềm mại, quá quyến rũ và ... rất chân thật!
Không còn chỉ là các hình ảnh mờ ảo trong những giấc mộng xuân cháy âm ỉ nhiều đêm liền của anh, đến mức anh không thể kiểm soát được.
Cô nhích thêm một bước, đặt tay lên ngực anh, khẽ khàng... nhưng đủ để cảm nhận nhịp tim đập mãnh liệt.
Anh hít một hơi dài, hơi thở nặng nề hơn bình thường, mắt lướt xuống tay rồi lên môi cô.
“Cô biết… tôi không chịu nổi điều này!”
Gin thì thầm, giọng sắc nhưng hơi run.
Đây là lần hiếm hoi Vermouth nhìn thấy anh gần như mất kiểm soát, dù chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Vermouth mỉm cười, vuốt nhẹ ngón tay lên cằm anh, kéo anh cúi xuống gần hơn.
“Anh muốn em dừng lại à?”
Cô hỏi, giọng khẽ cười như thách thức.
“Không!”
Gin đáp, giọng nặng, gần như nuốt trọn từng từ.
“…Nhưng tôi không thể…”
Anh ngập ngừng, sự im lặng của anh đầy đau đớn. Toàn bộ cơ thể anh căng cứng như một sợi dây cung đã được kéo hết cỡ, sẵn sàng đứt bất cứ lúc nào. Bàn tay đang siết eo cô run lên bần bật, một dấu hiệu không thể che giấu về việc anh đã mất hoàn toàn khả năng giữ được sự kiểm soát lạnh lùng như mọi khi.
25.
Vermouth bước thêm một bước, khuôn mặt chỉ cách anh vài phân.
Cô thở nhẹ, hơi ấm của cô hắt vào mặt Gin.
“Anh đang sợ mất kiểm soát?”
Gin siết tay cô vào ngực mình như cố nhốt lại cảm giác mà anh không thể kìm nổi. Anh khẽ nghiêng mặt, hít một hơi dài, hơi thở nóng phả vào tóc cô.
“Cô…”
Anh nói, giọng trầm đến mức như một lời nguyền.
“Cô nguy hiểm hơn bất cứ nhiệm vụ nào, và trớ trêu thay, tôi lại không muốn nhìn thấy cô… rời đi!”
Cô áp môi vào bờ vai anh, không phải hôn, chỉ là một chạm nhẹ nhưng đủ để Gin gần như sụp đổ trước sức hút và sự tinh tế của cô.
Anh nghiêng người, tay ôm eo cô gần hơn, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đang mỉm cười tinh quái ấy.
“Đừng… khiến tôi mất kiểm soát!”
Vermouth chỉ nhướng mày, thở nhẹ
“Anh đã đánh mất nó từ lâu rồi.”
Khoảnh khắc ấy, cả hai đứng trong bóng tối, cơ thể gần như chạm nhau, hơi thở hòa vào nhau, nhưng không lời nào cần nói thêm.
Không còn tổ chức, không còn nhiệm vụ.
Chỉ còn hai kẻ sát thủ, hai trái tim đang đập nhanh vì nhau, trong khoảng không gian nhỏ hẹp nhưng đầy nguy hiểm và gợi cảm.
26.
Gin nhắm mắt vài giây.
Vài giây đủ để Vermouth cảm nhận anh đang mất kiểm soát nhưng vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng.
Cô bật cười khẽ:
“Em thích thấy anh như thế!”
Anh mở mắt, siết chặt eo cô hơn nữa, giọng thấp đến mức chỉ mình cô nghe được:
“Vermouth… đừng đùa với lửa!”
Cô nghiêng người, áp trán vào anh:
“Em đâu phải đùa. Đây… chỉ là sự thật.”
Ánh sáng từ màn hình chiếu lên họ, hắt bóng dài trên tường.
Một khoảnh khắc tưởng như bất tận, khi Gin và Vermouth không còn là sát thủ hay công cụ giết người mà là hai con người nhìn thẳng vào cảm xúc thật của nhau dù cho cả hai đều biết sự thật đó nguy hiểm đến mức nào
Bóng tối trong căn phòng vẫn bao trùm, chỉ còn ánh sáng mờ từ màn hình laptop phản chiếu lên khuôn mặt họ khiến mọi đường nét trở nên sắc sảo và gợi cảm hơn.
Vermouth đứng sát Gin, ngón tay khẽ vuốt lên cổ áo anh, kéo anh lại gần mà không cần nói thêm.
Gin hít một hơi dài, một hơi thở nặng trĩu mà chính anh cũng không kiểm soát được.
Một cảm giác nóng ran lan từ tay, từ ngực, từ những cơ bắp rắn rỏi đang cố gồng mình lan dần đến gáy khiến mọi lý trí trước nhiệm vụ, trước sự lạnh lùng bỗng dưng tan biến.
“Vermouth…”
Giọng anh trầm thấp, như muốn nuốt trọn âm thanh của chính mình.
“Cô… quá gần.”
Cô chỉ nhếch môi cười nhẹ, tinh quái nhưng nguy hiểm đến mức anh muốn gầm lên.
“Anh không chịu nổi, phải không?”
Cô thì thầm, giọng mềm nhưng sắc như dao cắt.
Gin không trả lời. Anh đột ngột siết eo cô, kéo cô sát vào ngực.
Một hành động không tính toán, không kiềm chế, một khoảnh khắc Gin hoàn toàn mất kiểm soát!
Tim anh đập mạnh, hơi thở gấp gáp, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng của Vermouth.
“Tôi…”
Anh gầm khẽ, giọng đầy áp lực nhưng run run
“Đừng đùa nữa!”
Vermouth nghiêng đầu, áp môi gần má anh, thở nhẹ vào tai:
“Em không đùa!”
27.
Hơi ấm của cô cùng mùi hương nhẹ nhưng nồng nàn khiến Gin cảm giác như mình gần như quỵ xuống. Bàn tay anh lướt theo eo cô, kéo cô sát hơn gần như ép cô vào tường. Mỗi nhịp thở bỗng trở nên nặng nề, anh không thể rời mắt, không thể thở bình thường. Từng cử chỉ, từng khoảnh khắc, từng hơi thở đều khiến anh phát điên như mọi lý trí và tính toán vốn có đều tan biến, chỉ còn lại sự thôi thúc không thể kìm nén.
Anh... mất kiểm soát hoàn toàn!
Cô khẽ cười, khẽ cắn môi, ánh mắt đầy khiêu khích:
“Anh muốn làm gì, Gin?”
Anh siết eo cô, áp trán vào trán cô, mắt nhắm nghiền như cố kìm những ham muốn đã dồn nén từ lâu.
“Cô… quá nguy hiểm”
Anh thì thầm, giọng trầm và gấp gáp.
“Và tôi… không còn kìm được nữa.”
Vermouth chỉ cười khẽ, tay đặt lên ngực anh, cảm nhận nhịp tim đang gấp rút.
“Vậy thì làm đi!”
Một lời nói vừa thách thức vừa mềm mại, khiến Gin rùng mình.
Anh đưa tay lên, áp vào gáy cô và kéo vào. Khoảng cách cuối cùng tan biến. Môi anh chạm môi cô, một khoảnh khắc tĩnh lặng trước khi mọi thứ bùng nổ. Nụ hôn không phải là một câu hỏi thăm dò mà là một lời tuyên bố kiên quyết chứa đựng tất cả sự căng thẳng bị dồn nén, tất cả những cảm xúc cấm đoán họ đã cố gắng chôn giấu. Cô đáp lại bằng tất cả sự khao khát dâng trào trong lồng ngực. Tay cô ôm lấy anh, trong giây phút đó, sự trần trụi của tâm hồn họ còn sâu sắc hơn bất cứ sự tiếp xúc thể xác nào khác.
Vermouth khẽ thở mạnh, áp mình vào anh, cảm nhận mỗi cơ bắp của Gin đang căng lên, mỗi hơi thở đang trộn lẫn.
Cô vuốt tóc anh, kéo anh gần hơn, thì thầm:
“Anh đã mất kiểm soát rồi… anh biết không?”
Gin không đáp.
Anh chỉ siết eo cô mạnh hơn, hôn xuống vai, xuống gáy như muốn nhấn chìm cảm xúc bị kìm nén suốt bao lâu.
Trong khoảnh khắc ấy, cả căn phòng như tan biến.
Không còn bóng tối, không còn nhiệm vụ, không còn tổ chức.
Chỉ còn hai con người đứng sát nhau, không thể rời, trao nhau sự nóng bỏng của cảm xúc, ham muốn và tình cảm bị giấu kín bao lâu nay.
Vermouth nhích sát vào, môi gần chạm vào má anh:
“Anh… thật dễ bị dẫn dắt, Gin.”
Anh nghiến răng, tay vẫn siết eo cô, giọng trầm và run:
“Đừng… thử tôi nữa!”
Cô chỉ cười, ánh mắt lóe lên vẻ chiến thắng nhưng mềm mại đến mức khiến anh muốn gục vào cô ngay lập tức.
Anh hôn lên tóc cô, xuống cổ và trong khoảnh khắc, mọi lý trí đều mất đi, chỉ còn nhịp tim, hơi thở và cảm giác “không thể rời nhau”.
Vermouth áp trán vào trán anh, thì thầm gần như chỉ để anh nghe:
“Anh sợ… nhưng vẫn ở đây. Em biết!”
Gin siết eo cô thêm một nhịp cuối cùng, giọng thấp, gần như là một lời thừa nhận mà anh không bao giờ thốt ra trước mặt người khác:
“Vì em… tôi không thể rời đi!”
Không gian lặng im.
Trong bóng tối mờ ảo của căn phòng , nơi vừa ẩn giấu hiểm nguy vừa chất đầy sức hút mê hoặc lại chỉ còn hai hơi thở nóng hổi quyện vào nhau. Hai cơ thể siết chặt như thể chỉ cần buông tay là cả thế giới sẽ rơi vỡ. Nhịp tim họ đập gấp gáp rồi hòa chung thành một tiết tấu lạ lùng, cuồng nhiệt và chân thật đến mức khiến khoảnh khắc ấy như được khắc sâu vào tận cùng của kí ức.
Một khoảnh khắc mà họ linh cảm rằng sẽ hằn lại trong họ như một vệt sáng không thể mờ đi.
___THE END___
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
À, các cậu đã đọc xong fic rồi thì tớ phải nói thật với cậu điều này. Toàn bộ cái fic này là sản phẩm của một cơn "ngẫu hứng" bất chợt sau khi tớ xem lại vài tập phim và thấy cặp này quá lụy đi thôi. Mọi người hay nói GinVer ít hint, mà ít thật =)))) Vì quá vã nên tớ mới liều mình viết ra, coi như là đói quá phải tự vào bếp nấu ăn vậy đó! 🥲🥲
Nếu các cậu thấy văn phong có lúc đỉnh cao level max còn có lúc lại rất ư là ba chấm :))) thì tớ xin thú nhận là tớ đã có sự hỗ trợ của "trợ lý" Gemini và đôi khi là cả ChatGPT nữa 🤧. Các AI giúp tớ đa dạng hóa cách mô tả cảm xúc và tăng cường kịch tính. Nếu có đoạn nào, ý tứ hay từ ngữ nào mà cậu cảm thấy quen thuộc hay vô tình giống một tác phẩm nào đó thì cho tớ thành thật rất xin lỗi. Việc tìm kiếm và xây dựng chất liệu cho một OTP "vắng bóng" canon trong chính truyện như GinVer là một điều rất không khả thi, chưa kể cặp này hint lớn nhất chỉ có “pha Martini” thôi nhưng trớ trêu thay tớ lại không phải là bartender nên không thể nào pha cocktail được 🥹🥹:)))) nên để khai thác được một khía cạnh nào đó khác của cặp này thì thật sự là rất mâu thuẫn nên đôi khi buộc tớ phải tìm cảm hứng từ nhiều rất nơi ( nhấn mạnh là rất rất nhiều tác phẩm và thể loại chứ không riêng fanfiction của cp này đâuu 😭😭). Nói tóm thì cái OTP này nó có nhiêu đó à, phần còn lại đều là tớ tưởng tượng ra và nhờ sự hỗ trợ từ nhiều nguồn nên nếu có xảy ra tình trạng nội dung là điều không mong muốn và hãy nhắn riêng cho tớ để tớ sửa lại ạ :((( 🫂🫶🏻❤️
Hơn nữa, đây là tác phẩm đầu tay của tớ về thể loại này nên chắc chắn sẽ còn rất nhiều hạt sạn và sai sót từ ý tứ đến cách dùng từ. Tớ vẫn đang cố gắng học hỏi từng ngày và điều chỉnh để gửi đến các cậu một tác phẩm hoàn hảo nhất. Điều quan trọng nhất mà tớ muốn gửi gắm qua fic này là tất cả tình yêu và sự cuồng nhiệt của tớ dành cho cặp đôi khó nhằn này. Tớ thực sự trân trọng những góp ý của các cậu. Cảm ơn các cậu đã theo dõi và hy vọng tớ sẽ có thời gian và cơ hội để cải thiện trong những lần viết sau ❤️🩹💞❤️🔥
Đừng toxic tớ nhaa, tớ cảm ơn các cậu nhiều lắm ạa 🥹🫶🏻❤️🔥