Sân thượng trường học lúc chiều muộn luôn là nơi cả hai tìm đến—một nơi đủ yên tĩnh để lẩn trốn thế giới, và đủ cao để cảm nhận rằng mình có thể chạm được bầu trời.
Chance đứng tựa lan can, gió chiều quất nhẹ vào mái tóc rối. Cậu là kiểu người luôn mỉm cười, nhưng hôm nay nụ cười biến mất. Itrapped mở cửa bước ra, chiếc balo trễ xuống một bên vai.
“Lại trốn học thể dục à?” Itrapped hất cằm hỏi, giọng nửa đùa nửa thật.
Chance không trả lời, chỉ đưa ánh mắt mờ buồn lên bầu trời đang nhuộm màu hồng tím. Một lát sau cậu mới khẽ nói:
“Cậu có bao giờ cảm giác… mình đang chạy mãi mà không đến được nơi muốn đến không?”
Itrapped hơi giật mình. Câu hỏi này lạ—và đau.
“Không đến được… thì quay lại tìm đường khác.” Itrapped bước đến cạnh Chance, khoanh tay dựa vào lan can. “Hoặc tìm người đi cùng.”
Chance bật cười, nhưng tiếng cười mỏng như sắp tan trong gió.
“Nhưng nếu mình không còn thời gian thì sao?”
Itrapped im lặng. Không biết từ khi nào, cậu đã quen với sự hiện diện của Chance—quen với những câu nói vu vơ, với cái cách Chance luôn vờ mạnh mẽ dù mắt đỏ hoe sau mỗi bài kiểm tra tệ, quen với lời hứa “ngày mai cùng nhau cố gắng”.
Nhưng hôm nay, có gì đó khác.
Chance xoay người đối mặt với Itrapped, đôi mắt ướt nhưng sáng kì lạ.
“Cảm ơn cậu vì đã luôn bên cạnh mình. Ở kiếp này, chắc mình không thể trả hết được đâu.”
Itrapped siết chặt tay trên lan can. “Cậu nói chuyện gì nghe lạ quá vậy? Mai còn kiểm tra toán, đừng có—”
Chance cắt lời, thì thầm như gió thoảng:
“Nếu có kiếp sau… mình gặp lại nhé?”
Khoảnh khắc đó, tim Itrapped như bị bóp nghẹt. Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ.
Itrapped bước lên một bước, nắm lấy cổ tay Chance.
“Không. Kiếp này còn chưa đi cạnh nhau trọn vẹn, cậu đừng có mơ đến kiếp sau.”
Chance nhìn tay mình bị giữ lại, rồi mỉm cười—lần này là nụ cười thật, dịu dàng như ánh nắng cuối ngày.
“Vậy… nếu mình lạc mất, cậu nhớ tìm mình nhé.”
“Không cần tìm.” Itrapped đáp ngay. “Tớ sẽ giữ cậu lại. Ở đây. Ở kiếp này.”
Gió chiều lướt qua mái trường. Chuông hết giờ vang lên xa xa.
Chance gật nhẹ, như một lời hứa nhỏ xíu:
“Ừ. Hẹn gặp lại… ngay ngày mai.”
Itrapped không biết rằng ngày mai Chance sẽ chuyển trường đột ngột—không một lời báo trước, không một tin nhắn. Chỉ còn lại câu nói trên sân thượng hôm ấy, lơ lửng giữa gió.
Nhưng cậu tin một điều:
Dù là kiếp này hay kiếp sau—
khi hai người gặp lại, chắc chắn sẽ nhận ra nhau
từ nụ cười mỏng như gió của Chance
và cái cách Itrapped luôn nắm chặt tay,
không để ai biến mất thêm lần nào nữa.