Chance x Itrapped]**
Ngày Chance chuyển trường, Itrapped chạy lên sân thượng ngay sau khi nghe tin.
Cánh cửa sắt vẫn mở hé như hôm trước, gió vẫn thổi, hoàng hôn vẫn nhuộm hồng nửa bầu trời—chỉ khác là nơi lan can ấy không còn ai đứng đợi.
Itrapped chống tay lên đầu gối, cố bắt nhịp thở.
“Đồ ngốc…” cậu thì thầm, vừa giận vừa muốn khóc.
“Cậu hứa gặp lại ngày mai cơ mà.”
Chiều hôm đó, sân thượng trống… nhưng cảm giác ai đó vừa rời đi vẫn còn nóng hổi.
Một tuần trôi qua.
Itrapped vẫn lên sân thượng mỗi ngày sau giờ học. Không phải vì tin Chance sẽ xuất hiện, mà vì sợ nếu cậu ấy có quay lại… sẽ không thấy mình.
Tin nhắn gửi đi không bao giờ được đáp.
Những câu hỏi “Cậu ổn không?”, “Chuyển trường thật à?”, “Lý do là gì?” cứ nằm chi chít trong cửa sổ chat như những lời chưa hoàn thành.
Nhưng Itrapped không xoá chúng.
Những điều chưa kịp nói… đôi khi là thứ duy nhất chứng minh người kia đã tồn tại.
Rồi đến một ngày…
Khi Itrapped đang định rời sân thượng, gió chiều bỗng lọt vào tai cậu một âm thanh rất nhỏ—như tiếng giấy bay.
Trên lan can, có một tờ giấy được kẹp vào một viên đá.
Itrapped mở ra.
Nét chữ mềm, nghiêng, quen thuộc đến mức tim thắt lại.
“Xin lỗi vì không giữ lời hứa hôm đó.
Tớ không muốn rời đi, nhưng… tớ phải.”
Itrapped siết chặt tờ giấy.
Gió làm nó rung lên, như thể Chance đang đứng cạnh và nói bằng giọng nhỏ xíu:
“Tớ không biến mất đâu.
Chỉ là sang một đường vòng…
Tớ sẽ tìm đường quay lại.”
Ở cuối giấy, một dòng khiến Itrapped đứng chết lặng:
“Nếu cậu còn ở sân thượng này…
Tớ chắc chắn sẽ gặp lại cậu.
Nếu không phải kiếp này—thì cũng là kiếp sau.”
Itrapped cười—một nụ cười mờ như Chance từng có, nhưng mang chút giận, chút thương, và rất nhiều chờ đợi.
“Cậu đúng là đồ ngốc…”
Cậu thì thầm.
“Không ai bắt cậu phải một mình tìm đường. Tớ vẫn ở đây. Chờ cậu.”
Và rồi… đến mùa hạ.
Sân trường rộn tiếng ve, nắng chói đến khó chịu.
Hôm ấy, Itrapped lên sân thượng như thói quen, vừa mở cửa thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Cậu đến muộn rồi đó.”
Itrapped đứng sững.
Người đang ngồi vắt chân trên lan can—mái tóc rối quen thuộc, nụ cười mỏng như gió—không thể nào là ai khác.
Chance.
Itrapped không biết mình bước đến gần từ lúc nào. Chỉ thấy lòng mình nổ tung như tiếng ve mùa hạ.
“Cậu…”
Itrapped nghẹn lại.
“Cậu quay lại thật rồi.”
Chance nhún vai, nhưng đôi mắt long lanh dưới nắng chiều lại nói rõ hơn bất kỳ lời giải thích nào.
“Thấy chưa? Tớ bảo rồi mà.”
Chance mỉm cười, dịu hơn hoàng hôn hôm đó.
“Cho dù lạc đường… tớ vẫn tìm thấy cậu.”
Itrapped hít sâu, nắm lấy cổ tay Chance—giống như lần đầu tiên, nhưng lần này không run, không sợ, chỉ chắc chắn:
“Đừng có nói chuyện kiếp sau nữa.”
Cậu nói khẽ.
“Kiếp này… tớ giữ cậu lại rồi.”
Chance cười, ánh mắt cong lên như trăng non.
“Ừ. Kiếp này.”
Gió chiều lướt qua mái trường. Chuông tan học vang lên giống hệt hôm họ chia xa.
Nhưng lần này, không ai rời đi.