Trời vỡ tiếng gầm rung đất
Mây chồng lên xé nát chân trời.
Gió quật đổ cội đời
Cuốn đi những thứ một thời còn vương.
Sấm giáng xuống như đao kiếm
Chớp lòa lên chém rách màn sương.
Biển sóng dựng như tường
Ngang tanh mùi sát, lạnh buồn thiên nhiên.
Giông bão phẫn nộ từng nhịp
Trút oán thương xuống vạn nẻo liền.
Nhưng giữa phút đảo điên
Vẫn thấy sức sống vượt miền tử sinh.
1. Khổ 1
“Trời vỡ tiếng gầm rung đất
Mây chồng lên xé nát chân trời.
Gió quật đổ cội đời
Cuốn đi những thứ một thời còn vương.”
Miêu tả sự bắt đầu của cơn bão cực mạnh.
Tiếng sấm lớn đến mức như trời “vỡ”.
Mây đen dồn chồng lên nhau → báo hiệu giông rất dữ.
Gió mạnh đến mức có thể quật đổ cây cối lâu năm.
“Cuốn đi những thứ một thời còn vương” → nghĩa bóng: giông bão giống như thứ quét sạch những tàn dư cũ, những thứ đã lâu bám lại.
→ Hình tượng: khởi đầu dữ dội, hỗn loạn, như sự giận dữ của thiên nhiên.
---
2. Khổ 2
“Sấm giáng xuống như đao kiếm
Chớp lòa lên chém rách màn sương.
Biển sóng dựng như tường
Ngang tanh mùi sát, lạnh buồn thiên nhiên.”
Sấm được so sánh như đao kiếm → mạnh, sắc, nguy hiểm.
Chớp lóe sáng như đang “chém rách” trời mù.
Biển dậy sóng cao như bức tường nước → sức mạnh kinh khủng.
“Mùi sát” không phải mùi thật, mà là cảm giác căng thẳng, nguy hiểm.
“Lạnh buồn thiên nhiên” → cảnh tượng hùng vĩ nhưng đầy nỗi u sầu.
→ Hình tượng: thiên nhiên trong cơn giận cực độ, vừa nguy hiểm vừa mang vẻ bi tráng.
---
3. Khổ 3
“Giông bão phẫn nộ từng nhịp
Trút oán thương xuống vạn nẻo liền.
Nhưng giữa phút đảo điên
Vẫn thấy sức sống vượt miền tử sinh.”
Giông bão như đang nổi giận, mỗi đợt gió – mỗi sấm – mỗi chớp đều như một nhịp “phẫn nộ”.
Nó đổ tất cả năng lượng, giận dữ, oán hờn xuống đất trời.
Nhưng: dù thiên nhiên tàn khốc đến đâu…
Vẫn có sự sống trụ lại, vượt qua cái chết.
→ Hình tượng: giữa phá hủy vẫn ẩn sự mạnh mẽ của cuộc sống – giống thông điệp hy vọng.