Sương cuộn trắng che đồng nội
Phủ mờ xa cả mái tranh thưa.
Bước chân lạc giữa mưa
Tưởng như bóng dáng ngày xưa trở về.
Cây đứng lặng trong dòng khói
Cỏ mềm run dưới thoáng gió khuya.
Tiếng chim vọng thật hời
Như gọi nắng ngủ bên đồi tỉnh ra.
Thế gian ẩn mình trong tấm
Sương huyền ảo phủ kín đậm đà.
Nhẹ như giấc mộng xa
Thiên nhiên trở lại dáng nhàng thênh thang.
1. Khổ 1
“Sương cuộn trắng che đồng nội
Phủ mờ xa cả mái tranh thưa.
Bước chân lạc giữa mưa
Tưởng như bóng dáng ngày xưa trở về.”
Sương buổi sáng dày đến mức che kín cả cánh đồng.
Những thứ ở xa như mái nhà tranh cũng mờ đi trong màn trắng.
Đi trong sương giống như đi trong “mưa” vì quá ẩm và dày.
“Bóng dáng ngày xưa trở về” → sương khiến cảnh vật mờ ảo, gợi cảm giác hoài niệm, như khiến người ta nhớ về quá khứ.
Ý chính: sương tạo ra không gian mờ ảo – trầm lắng – mang hơi hướng ký ức.
---
2. Khổ 2
“Cây đứng lặng trong dòng khói
Cỏ mềm run dưới thoáng gió khuya.
Tiếng chim vọng thật hời
Như gọi nắng ngủ bên đồi tỉnh ra.”
Sương dày nhìn xa giống như khói phủ, khiến cây cảm giác đứng lặng, không chuyển động.
Cỏ ướt sương, gió nhẹ thổi là thấy lạnh, nên “run”.
Tiếng chim vang lên nhỏ nhẹ, xa xăm, nghe mơ hồ.
“Gọi nắng ngủ bên đồi tỉnh ra” → tiếng chim buổi sáng như đang đánh thức mặt trời.
Ý chính: thiên nhiên lúc sương dày trở nên mềm, lặng, mơ màng – mọi âm thanh đều dịu lại.
---
3. Khổ 3
“Thế gian ẩn mình trong tấm
Sương huyền ảo phủ kín đậm đà.
Nhẹ như giấc mộng xa
Thiên nhiên trở lại dáng nhàng thênh thang.”
Cả thế giới như ẩn sau một tấm màn trắng.
Sương biến cảnh vật thành thứ mờ ảo, bí ẩn.
Mọi thứ nhẹ và dịu như đang mơ.
“Thiên nhiên trở lại dáng nhàng thênh thang” → sương làm đất trời trở nên rộng mở, mềm mại, không còn chói chang hay ồn ã như ban ngày.
Ý chính: sương mang thiên nhiên về trạng thái yên bình nhất – tĩnh lặng, mềm mại, như một giấc mơ sáng sớm.