Chương 1: Bảng Đen và Hộp Bút Màu Xanh
I. Người Gieo Rắc Hỗn Loạn
Trần An là nỗi khiếp sợ của bất kỳ giáo viên chủ nhiệm nào. Không phải vì cậu nghịch ngợm hay lười biếng, mà vì sự hậu đậu khó tin của cậu. An có thể làm rơi bút bi của mình ba lần trong một tiết học, quên sách giáo khoa vào đúng buổi kiểm tra, hoặc vô tình làm đổ cốc nước vào bài kiểm tra của bạn cùng bàn.
Năm lớp 11, định mệnh đưa An ngồi cạnh một người hoàn toàn trái ngược: Nguyễn Nguyệt Minh.
Minh là hình ảnh hoàn hảo của sự ngăn nắp và tĩnh lặng. Tóc tết gọn gàng, vở luôn được bọc bìa cẩn thận, chữ viết như in hoa, và chiếc hộp bút màu xanh navy của cô lúc nào cũng đặt vuông góc với mép bàn. Cô là thủ quỹ mẫu mực, là tổ trưởng nghiêm khắc, và là "người bảo hộ" bất đắc dĩ của Trần An.
Buổi sáng đầu tiên, An bước vào lớp với vẻ mặt hốt hoảng. "Ôi không, hộp bút chì của tớ!" cậu thì thầm, lục tung chiếc cặp rỗng tuếch.
Minh, không cần quay đầu, lặng lẽ đẩy một chiếc bút chì đã gọt sẵn và một cục tẩy sạch sẽ về phía An.
"Cậu lại quên à, Trần An?" Giọng cô nhỏ nhẹ nhưng chứa đầy sự kiên nhẫn đã được rèn luyện.
An cười toe toét, lộ ra chiếc răng khểnh: "Cảm ơn, Nguyệt Minh! Cậu đúng là thiên thần cứu rỗi tớ mỗi ngày."
Minh khẽ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: Không phải thiên thần, chỉ là người không muốn thấy một bảng kiểm điểm toàn zero vì quên đồ.
II. Định Luật Hút Nhau Của Hai Thái Cực
Minh luôn có thói quen lên lịch cho mọi việc, từ việc học đến giờ đi ngủ. An thì sống theo triết lý "mọi chuyện sẽ ổn thôi, miễn là mình cười đủ tươi." Sự đối lập này tạo ra vô số tình huống dở khóc dở cười.
Một lần, khi đang cùng nhau làm dự án Vật Lý về trọng lực, An quá hăng hái đã vô tình làm rơi mô hình tên lửa giấy bồi xuống đất, đồng thời làm tung tóe một hộp đựng kim tuyến mà Minh đang dùng để trang trí.
Kim tuyến lấp lánh rắc đầy lên mái tóc và vai áo đồng phục trắng của Minh.
An cứng đờ người, cảm thấy tội lỗi muốn chết. "Minh ơi, tớ xin lỗi! Tớ... tớ thật là..."
Minh nhìn những hạt kim tuyến lấp lánh như bụi sao trên vai mình, sau đó ngước lên nhìn khuôn mặt áy náy đến đỏ bừng của An. Thay vì giận dữ như mọi khi, cô bật cười. Tiếng cười trong trẻo, hiếm hoi, vang lên giữa căn phòng học trống trải.
"Không sao, An," cô nói, lấy tay phủi nhẹ vai áo. "Ít ra, mô hình của cậu cũng đã chứng minh được định luật trọng lực một cách... đầy tính nghệ thuật."
Khoảnh khắc đó, dưới ánh chiều tà hắt qua cửa sổ, An cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp. Lần đầu tiên, cậu thấy Nguyệt Minh không chỉ là một thủ quỹ ngăn nắp, mà còn là một cô gái rạng rỡ, đẹp đẽ như chính những hạt kim tuyến kia.
III. Lời Hứa "Ngày và Luôn"
Từ sau vụ kim tuyến, mối quan hệ của họ thay đổi. An vẫn hậu đậu, nhưng cậu luôn cố gắng để Nguyệt Minh không phải lo lắng nhiều. Cậu bắt đầu đặt nhắc nhở trên điện thoại, kiểm tra cặp sách hai lần, chỉ để đổi lấy nụ cười tán thưởng nhỏ nhoi từ Minh.
Minh thì dần quen với sự náo nhiệt mà An mang lại. Cô không còn cau mày khi thấy sách của An bị cong góc, mà thậm chí còn chủ động dán nhãn cho những quyển sách đó. Cô bắt đầu thấy sự "hỗn loạn" của An không đáng sợ, mà trái lại, nó mang đến một nguồn năng lượng sống động cho những ngày tháng học tập vốn khô khan.
Vào một ngày cuối năm lớp 11, An đưa cho Minh một cuốn sổ nhỏ.
"Cái gì đây?" Minh hỏi.
"Là Sổ Tay Bảo Hộ," An trịnh trọng nói. "Mỗi ngày, tớ sẽ ghi lại những thứ tớ đã quên, đã làm hỏng, và cả những điều cậu đã giúp tớ. Tớ sẽ cố gắng để danh sách này ngắn đi mỗi ngày."
Minh mở cuốn sổ. Trang đầu tiên, An viết nguệch ngoạc:
Ngày 17/5:
Quên mang bút chì (Minh cho mượn).
Làm rơi bài kiểm tra (Minh nhặt giùm).
Cảm ơn vì đã là ánh dương của tớ ngày hôm nay.
Dưới dòng chữ đó, Minh cầm bút, viết thêm một dòng:
Tớ sẽ luôn là ánh dương của cậu, miễn là cậu nhớ giữ gìn cuốn sổ này cẩn thận, Trần An.
An nhìn dòng chữ, rồi nhìn Minh, ánh mắt tràn đầy biết ơn và một thứ tình cảm trong sáng hơn cả. Cậu biết rằng, tình yêu học đường này không phải là một cơn bão nhiệt huyết, mà là một sự gắn kết nhỏ bé, được bồi đắp qua những hành động "ngày và luôn" - những chiếc bút chì được đẩy sang, những tiếng cười giòn tan dưới ánh kim tuyến, và sự kiên nhẫn vô tận dành cho nhau.
Bạn muốn biết chuyện gì xảy ra với Trần An và Nguyệt Minh khi họ bước vào lớp 12 và đối mặt với kỳ thi đại học không?