Chương 2: Bóng Đổ Của Một Điểm Mười
Thiên bước vào nhà, mùi cơm rang quen thuộc từ căn bếp ấm cúng của mẹ không đủ xua tan cái lạnh lùng trong lòng. Trên tay cậu là tờ kết quả thi học kỳ II, một tờ giấy mỏng manh mà nặng trĩu hơn cả chiếc ba lô da bò. Tổng điểm của cậu là 9.8, chỉ thiếu 0.2 điểm để chạm tới con số tuyệt đối.
"Thiên về rồi à con? Khoe mẹ xem nào!" Giọng bố reo lên, nhưng ánh mắt ông dừng lại trên tờ kết quả của Vũ, người em trai đang ngồi co ro bên bàn. Vũ vừa nhận điểm 7.5, một sự tiến bộ lớn so với học kỳ trước, nhưng vẫn tạo nên một khoảng cách hai phẩy ba điểm vô cùng rõ rệt.
"Giỏi quá! Thiên của bố, vẫn như mọi khi," Bố Thiên mỉm cười, nhưng rồi nụ cười ấy có phần tắt đi khi ông quay sang Vũ. "Vũ xem, anh con luôn giữ vững phong độ. Con cũng tiến bộ đấy, nhưng con thấy chưa? Khoảng cách vẫn còn xa lắm."
Vũ cúi gằm mặt, dùng ngón tay xoắn nhẹ gấu áo. Thiên nhìn em, cảm thấy một sự khó chịu dai dẳng. Cậu không hề muốn dùng thành tích của mình để làm tổn thương em, nhưng mỗi lời khen ngợi dành cho cậu lại vô tình trở thành một mũi dao chĩa vào Vũ.
📝 Áp Lực Vô Hình
Đêm đó, trong căn phòng chung, Vũ đã ngủ từ lâu. Thiên vẫn ngồi bên bàn học, ánh đèn vàng hắt xuống làm nổi bật số điểm 9.8 trên tờ giấy. Cậu lấy bút chì, cẩn thận gạch chân dưới điểm số môn Hóa học: 9.6.
Cái 9.6 ấy như một vết nhơ. Bố mẹ đã khen cậu, nhưng Thiên biết, trong lòng họ, có một chút tiếc nuối vì đã không phải là một Điểm Mười hoàn hảo.
Cậu nhớ lại lời nói của giáo viên chủ nhiệm: "Em Thiên cố gắng hơn nữa nhé. Nếu em đạt điểm tuyệt đối, trường ta chắc chắn có suất thủ khoa năm nay."
Không ai ép Thiên, nhưng sự kỳ vọng đã xây nên một chiếc lồng vô hình. Thiên cảm thấy mình không được phép sai. Mọi lần cậu đạt điểm cao, cậu nhận được ánh mắt ngưỡng mộ. Nhưng cậu biết, nếu cậu chỉ cần tụt xuống một chút, nếu cậu chỉ cần ngang bằng Vũ, thì sự thất vọng sẽ lớn đến mức nào.
Cậu không sợ điểm số thấp, Thiên sợ cái nhìn thất vọng. Cậu sợ làm mất đi vai trò của mình: Người Anh Hoàn Hảo.
💬 Sự Im Lặng Của Vũ
Sáng hôm sau, Thiên dậy sớm. Cậu thấy Vũ đang ngồi trước gương, tay cầm một chiếc huy hiệu hình ngôi sao vàng, là phần thưởng bố đã tặng Thiên khi cậu đạt giải Nhì cấp thành phố.
"Vũ?" Thiên lên tiếng.
Vũ giật mình, vội giấu chiếc huy hiệu đi. Ánh mắt em thoáng vẻ bối rối, nhưng rồi nhanh chóng trở lại vẻ mặt lạnh nhạt thường thấy.
"À, không có gì. Anh dậy rồi à?" Vũ hỏi, giọng điệu xa cách.
"Em... em có muốn anh giúp ôn tập môn Toán không?" Thiên đề nghị, cố gắng xóa đi bầu không khí ngượng ngùng.
Vũ lắc đầu, ánh mắt em nhìn thẳng vào Thiên, không còn là sự cúi gằm quen thuộc nữa. Trong ánh mắt ấy không có sự ghen tỵ, mà là một sự mệt mỏi khó hiểu.
"Không cần đâu, anh Thiên," Vũ nói, giọng trầm hẳn. "Anh cứ tập trung vào việc làm thế nào để lần sau đạt điểm 10 tuyệt đối đi. Em... em có cách của riêng em rồi."
Nói rồi, Vũ khoác ba lô và đi thẳng ra khỏi phòng, để lại Thiên đứng đó, bơ vơ giữa bóng đổ của một con số hoàn hảo không bao giờ chạm tới được. Khoảng cách điểm số nay đã biến thành khoảng cách trong lòng hai anh em.