Chương 3: Ngôi Sao Bị Lung Lay (Thiên bị Nghi Ngờ)
Hai năm sau.
Thiên đang ở cuối năm lớp 12, một học sinh mẫu mực, đầu tàu của trường . Mọi người đều mặc định rằng cậu sẽ là Thủ khoa kỳ thi sắp tới. Trong khi đó, Vũ (lớp 11) vẫn đang chật vật với điểm số. Khoảng cách không chỉ là con số, mà còn là ánh mắt kỳ vọng mà bố mẹ dành cho Thiên.
Trong kỳ thi Olympic các môn chuyên cấp khu vực, Thiên tham gia môn Toán Học – môn cậu luôn đạt điểm tuyệt đối. Đây là kỳ thi quan trọng, ảnh hưởng trực tiếp đến hồ sơ xin học bổng du học của cậu.
📞 Cuộc Gọi Khẩn
Vũ đang xem TV thì mẹ bước vào phòng với vẻ mặt căng thẳng. "Thiên đang ở trường. Bố mẹ vừa nhận được điện thoại từ Ban Giám Hiệu. Con... con ở nhà đợi bố mẹ."
Cảm giác bất an trào dâng trong lòng Vũ.
Mãi đến tối muộn, bố mẹ mới về nhà. Gương mặt họ hằn rõ sự mệt mỏi và thất vọng, nhưng lần này, sự thất vọng không phải dành cho Vũ.
"Mẹ ơi, có chuyện gì với anh Thiên ạ?" Vũ rụt rè hỏi.
Bố Thiên ngồi phịch xuống ghế sofa, thở dài nặng nề. "Con trai cả của bố... người mà bố luôn tự hào... bị nghi ngờ gian lận trong kỳ thi Olympic."
Vũ sững sờ. Thiên gian lận ư? Điều đó không thể nào.
"Trong bài thi Toán của Thiên, có một phần giải quyết bài toán phức tạp cuối cùng," Mẹ Thiên nghẹn ngào kể. "Phần giải đó sử dụng một phương pháp giải hiếm gặp, được cho là chỉ xuất hiện trong một tài liệu mật của trường đối thủ, và đáng lẽ ra Thiên không thể tiếp cận được. Nhà trường đã tìm thấy một bản photo tài liệu đó trong ngăn bàn của Thiên, ngay sau khi kết thúc buổi thi."
⚖️ Sự Hoán Đổi Vị Trí
Mặc dù Thiên kịch liệt phủ nhận, cho rằng ai đó đã cố tình gài bẫy mình, nhưng chứng cứ lại quá rõ ràng. Ban Giám Hiệu đang xem xét hình phạt cao nhất: Hủy kết quả thi Olympic và cảnh cáo toàn trường.
Sự cố này gây chấn động không chỉ trong gia đình mà cả trường học. Ngôi sao sáng nhất bỗng chốc bị bao phủ bởi bóng tối.
Vũ bước vào phòng chung. Thiên đang ngồi bên bàn, không bật đèn, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo hắt qua cửa sổ. Thiên không khóc, nhưng vẻ mặt cậu đầy sự tổn thương và bất lực, điều mà Vũ chưa bao giờ thấy ở người anh luôn hoàn hảo của mình.
"Anh Thiên..." Vũ thì thầm.
Thiên ngước nhìn em trai, ánh mắt cậu đầy trống rỗng. "Anh đã luôn nói với em, chỉ cần cố gắng thì sẽ đạt được. Nhưng giờ đây, dù anh đã cố gắng thế nào, không ai tin anh cả, Vũ ạ."
Trong khoảnh khắc đó, khoảng cách điểm số không còn quan trọng. Quan trọng là khoảng cách niềm tin. Thiên, người luôn đứng trên đỉnh cao, giờ lại đứng ở vị trí mà Vũ đã từng đứng: vị trí của người bị nghi ngờ và không được tin tưởng.
Vũ, người luôn bị so sánh và luôn cảm thấy thua kém, lần đầu tiên cảm thấy mình mạnh mẽ hơn người anh.
"Anh Thiên," Vũ tiến lại gần, giọng kiên định. "Anh có làm không? Nói thật với em đi."
Thiên nhìn thẳng vào mắt em trai, đôi mắt kiệt sức: "Anh không làm. Anh không cần phải làm thế. Nhưng anh không biết phải chứng minh điều đó như thế nào."
🤜 Phản Ứng Của Vũ
Ngay lúc đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Vũ. Cậu nhớ lại những ánh mắt phán xét, những lời mỉa mai cậu đã phải chịu đựng vì điểm số thấp. Bây giờ, người anh hoàn hảo của cậu đang trải qua điều tồi tệ hơn nhiều.
Vũ biết, nếu Thiên bị đuổi học hoặc bị hủy kết quả, cuộc đời học thuật của anh sẽ kết thúc.
"Anh không cần phải chứng minh với ai hết," Vũ nói, giọng dứt khoát. "Em tin anh. Và em sẽ giúp anh tìm ra ai đã làm điều này."
Trong một đêm giông bão, người em trai luôn núp dưới bóng anh bỗng chốc trở thành người đứng ra bảo vệ, sẵn sàng chiến đấu để gỡ bỏ nghi án gian lận cho người anh.