🌟 Chương 5: Bóng Hình Trong Thư Viện
🔍 Sự Khác Thường Của Thiên
Kể từ vụ việc trong phòng máy tính, Thiên dường như đã trở nên lạnh lùng và khó gần hơn. Anh tránh mặt Vũ, trả lời cộc lốc, và chỉ tập trung vào việc học. Điều này khiến Vũ càng tin rằng có điều gì đó không ổn. Người anh trai mà cậu biết – người luôn nhẹ nhàng, kiên nhẫn và sẵn sàng giải thích mọi thứ – dường như đã bị thay thế bởi một người xa lạ.
"Anh Thiên, hôm nay em có bài tập này không hiểu..." Vũ bắt chuyện trong bữa tối.
"Tự làm đi. Anh bận." Thiên đáp cụt lủn, tay vẫn không rời khỏi cuốn sách.
Vũ nuốt nghẹn, lòng nặng trĩu. Cậu biết, đây không phải là khoảng cách điểm số bình thường nữa. Đây là sự thay đổi tính cách đáng ngờ.
🤫 Cái Tên "An" Và Thư Viện Cũ
Trong lúc cố gắng tìm kiếm manh mối trong phòng Thiên, Vũ vô tình thấy một mẩu giấy cũ kẹp trong cuốn vở nháp. Trên đó chỉ vỏn vẹn một cái tên được viết vội: "An – Thư Viện Khu B, 15:30."
Thư Viện Khu B là khu nhà cũ kỹ, ít người lui tới của trường, chủ yếu chứa các tài liệu tham khảo hiếm và cũ. Thiên chưa bao giờ thích nơi đó.
"An..." Vũ lẩm bẩm. Cậu chưa từng nghe Thiên nhắc đến cái tên này.
Ngày hôm sau, đúng 15:30, Vũ bí mật đến Thư Viện Khu B. Không khí ở đây ẩm mốc và yên tĩnh đến đáng sợ. Giữa những giá sách cao ngất, Vũ thấy một cô gái đang ngồi ở góc khuất, đeo kính gọng tròn và chăm chú vào một tập tài liệu dày. Đó là An.
👤 Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Vũ tiến lại gần, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhất có thể.
"Chào cậu. Tớ là Vũ, em trai của Thiên."
Cô gái tên An giật mình, vội vàng gấp tập tài liệu lại. Cô liếc nhìn xung quanh một cách lo lắng rồi đẩy gọng kính lên.
"À... Chào cậu. Cậu tìm tớ có việc gì không?" Giọng cô nhỏ nhẹ nhưng lộ rõ vẻ căng thẳng.
Vũ quyết định đi thẳng vào vấn đề: "Tớ biết cậu có liên quan đến việc của anh Thiên. Khoảng cách điểm số, sự thay đổi của anh ấy... Mọi chuyện bắt đầu từ khi nào? Và cậu biết gì về nó?"
An im lặng một lúc lâu, ánh mắt liên tục đảo qua Vũ rồi nhìn ra phía cửa sổ. Cô ấy trông như đang đấu tranh nội tâm dữ dội.
"Tớ... tớ không hiểu cậu đang nói gì." An cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại càng làm lộ rõ sự giả dối.
"Đừng nói dối tớ." Vũ nhấn giọng, "Mảnh giấy này là của anh ấy. 'An - Thư Viện Khu B'. Chỉ có cậu là người anh ấy gặp gỡ bí mật. Anh Thiên đang thay đổi, và điểm số của anh ấy đang..."
🧱 Tường Chắn
Vừa nghe đến từ "điểm số", gương mặt An trở nên trắng bệch. Cô đứng phắt dậy, vội vàng thu dọn đồ đạc.
"Xin lỗi, tớ phải đi ngay."
Vũ nắm lấy cổ tay cô: "Khoan đã! Chỉ cần một câu thôi. Anh Thiên có đang che giấu điều gì không?"
An nhìn thẳng vào mắt Vũ, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi và một chút gì đó gọi là tội lỗi.
"Cậu ấy... cậu ấy chỉ đang cố gắng thôi. Mọi chuyện không liên quan đến tớ."
Nói rồi, An giật tay ra và chạy nhanh về phía cửa, như thể đang chạy trốn khỏi một bí mật kinh khủng. Nhưng trước khi cánh cửa khuất bóng, An đã quay đầu lại, thều thào một câu mà Vũ phải căng tai mới nghe rõ:
"Đừng cố tìm hiểu nữa, Vũ. Càng biết nhiều, cậu sẽ càng làm Thiên đau khổ."
Vũ đứng lặng giữa đống giá sách im lìm. Cậu biết chắc chắn An đang che giấu điều gì đó. Nhưng câu nói cuối cùng của cô ấy – Càng biết nhiều, cậu sẽ càng làm Thiên đau khổ – lại gieo vào lòng cậu một hạt giống nghi ngờ mới.
Liệu Thiên không phải là nạn nhân, mà là người đang cố bảo vệ một bí mật nào đó? Và bí mật đó lại có thể gây tổn thương cho chính anh ấy và cho cả Vũ?
Còn tiếp...