-Q.Anh: 17 tuổi, nhà giàu, có địa vị trong lớp, học giỏi, thích hạ nhục người khác, tàn nhẫn, thừa sức dùng tiền, quyền lực và lời nói để trêu chọc Duy.
-Đ.Duy: 16 tuổi, mồ côi, nghèo khó, nhút nhát, dễ tổn thương, cố gắng sống yên lặng nhưng không thoát khỏi Q.Anh.
__________________________________
Đức Duy bước vào nhà vệ sinh, hy vọng tránh được mọi người. Nhưng lại gặp Nguyễn Quang Anh, kẻ hay sỉ nhục và bắt nạt em suốt thời gian qua.
Q.Anh: Ê Duy, mày lại loay hoay như thằng ngốc à? Nhìn mày như thằng súc vật vậy?!//cười khẩy//.
Bọn đàn em anh cười nhạo, anh xô em vào bồn rửa, làm nước bắn lên áo.
Đ.Duy: Xin...xin đừng..đừng làm vậy nữa mà...//run rẩy, khóc nức nở//.
Q.Anh: Đừng van xin nữa, mày chỉ là thằng súc vật, đừng lên giọng dạy đời tao?! Mày sẽ học cách bị sống ghét bỏ, bị khinh thường, sỉ nhục không thương tiếc//cười nhếch mép//.
Em ôm sách vở, nước mắt tuôn rơi, cảm giác bị hạ nhục tột cùng.
Lần khác em vào kho tài liệu trường để tìm lại tài liệu em bị giấu.
Q.Anh: Mày nghĩ tao sẽ để mày yên à? Nó chỉ là đồ rác rưởi, nhìn đã muốn xé nát nó ra.
Anh đẩy tủ đựng sách ngã xuống chắn đường em, nhấn mạnh lời sỉ nhục.
Q.Anh: Nhìn đi, mày vụng về như vậy cũng không biết xấu hổ à? NÓ ĐÚNG LÀ TRÒ CƯỜI SỐNG?!
Em co ro, nước mắt tuôn rơi, cảm giác không còn nơi nào an toàn.
_____________
Em lên sân thượng để hít thở không khí sau giờ học thì...
Q.Anh: //bước tới, nắm tay em// Mày nghĩ mày quan trọng trên thế giới này à? Mày chẳng là gì cả mày chỉ là rác rưởi khiến cho trái đất bị Ô NHIỄM nặng đấy.
Em hoảng sợ, tim đập dồn dập, gần như tinh thần sụp đổ hoàn toàn.
Q.Anh: Đứng đó một mình và tự cảm nhận sự vô dụng của mày đi //bỏ đi//.
Em run rẩy, nước mắt thi nhau chảy xuống, cảm giác tuyệt vọng, cô đơn dâng trào.
_____________
Em chuẩn bị về thì bị đàn em Q.Anh chặn đường, chế giễu em vì gia cảnh nghèo khó.
Q.Anh: Nhìn kìa, thằng đó chỉ là con mồi cho tao thôi, đúng là đò súc vật!
Đàn em của anh cười nhạo, còn chụp ảnh em nữa.
Đ.Duy: Mình..mình đã cố gắng...sao mọi người cứ ghét mình vậy...//cúi gằm, rơi nước mắt//
Tâm lý em rối loạn nặng, tự ti cực độ, tuyệt vọng hoàn toàn.
______________
Em về phòng, khóa cửa, co ro một góc, ôm đầu gối, khóc nức nở.
Đ.Duy: Tại sao...tại sao cậu ấy cứ làm mình đau...Mình..mình chỉ muốn được quan tâm...
Những hình ảnh Quang Anh trêu chọc, sỉ nhục vẫn hiện lên trong đầu em.
Q.Anh(trong ký ức): Mày chẳng ra gì cả, nó chỉ là súc vật! Ai thèm thương mày.
Em cảm thấy tâm lý sụp đổ hoàn toàn, khóc nức nở, cô đơn tuyệt đối, không còn nơi nào an toàn
______________
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào phòng. Em nằm đó, nước mắt khô nhưng nỗi đau vẫn hiện hữu.
Đ.Duy: Mình...sẽ phải sống với này...mãi mãi...
___hết truyện___
Em đã xa anh mất rồi người ơi
Lời hứa gió bay hết rồi người ơi
Ta đến bên nhau để dạy nhau
Yêu một ai thật chân thành
Nhưng sự chân thành dành người đến sau
Mưa nắng bão giông ý trời em ơi
Thời gian cũng sẽ chữa lành anh thôi
Người đã buông tay rồi
Gửi gắm bao đôi lời
Lòng chơi vơi...