RhyCap_Bất Khả Xâm Phạm
Tác giả: 𝑲𝒘𝒊𝒕𝒓𝒏⚡⃝
BL
04h12 sáng
Khu chung cư yên tĩnh như thể cả thành phố vẫn còn ngủ. Cánh cửa căn hộ 702 mở ra trong tiếng "tách" khẽ quen thuộc
Một bóng người cao lớn khoác áo đen bước ra trước, còn người phía sau trẻ hơn, gọn gàng, đôi mắt sáng đang cúi xuống buộc lại dây giày
Không ai biết rằng đêm qua họ ngủ chung giường, cũng chẳng ai biết họ vừa trao nhau nụ hôn ngắn trước khi bước ra khỏi cửa
Nhưng khoảnh khắc cánh cửa khép lại, tất cả biến mất chỉ còn hai người đàn ông chuẩn bị bước vào một ngày khác của nghề
“Đi thôi, đến trụ sở luôn”
Quang Anh trầm giọng, nói ngắn gọn
Duy chỉ “ừ” một tiếng. Cậu đã quen việc người yêu mình trở lại gương mặt công vụ chỉ trong giây lát
Một xe chuyên dụng đỗ ngay dưới sảnh Vừa ngồi lên, hai sĩ quan trong đội bảo vệ nhìn thẳng vào Duy:
“Thám tử Hoàng, anh ngồi giữa cho an toàn”
Đó luôn là mệnh lệnh từ Quang Anh
Không ai phản đối, không ai dám
Duy cũng chẳng lên tiếng. Cậu hiểu: đây là công việc. Và Quang Anh luôn như vậy, quan tâm trong im lặng
**
Vụ án lần này khiến toàn ngành rúng động: ba nạn nhân đều là doanh nhân lớn, chết trong căn phòng khóa kín, không dấu vân tay, không camera bị can thiệp, không vật chứng khả dụng
Thứ duy nhất còn lại là một nét bút hình vòng xoáy trên gương bằng hơi nước xuất hiện vài giây trước khi mờ đi
Trong phòng họp chuyên án, các điều tra viên đang cố xâu chuỗi nhưng rối ren
Khi Duy bước vào, không khí thay đổi
Cậu tiến thẳng đến bảng dữ liệu, nhìn một lượt rồi nói:
“Không phải giết người ngẫu nhiên. Hung thủ quen cách vận hành của doanh nghiệp. Và… họ từng được đào tạo bài bản về phản giám sát”
Một sĩ quan hỏi:
“Ý cậu là nội bộ?”
“Không chỉ là nội bộ. Là người có khả năng tiếp cận cùng lúc ba hệ thống an ninh tư nhân khác nhau mà không để lại dấu vết. Đây là người trong nghề”
Cả phòng im lặng
Quang Anh lúc này đứng bên trái phòng họp, khoanh tay, không chen vào
Khi làm việc, anh không bao giờ can thiệp vào đánh giá chuyên môn của Duy dù họ là người yêu
Chỉ có ánh mắt anh, thoáng nhìn sang đủ để Duy biết anh đang nghe rất kỹ
“Nếu tôi đoán đúng” Duy tiếp “hung thủ để lại vòng xoáy vì đó là… tín hiệu cá nhân. Hắn muốn thách thức”
Quang Anh lên tiếng:
“Cậu cần gì để bắt đầu?”
“Cho tôi xem hiện trường thứ ba”
Quang Anh không nhìn ai khác, chỉ nói:
“Minh, theo sát cậu ấy 24/24. Mọi yêu cầu hỗ trợ ưu tiên cấp 1”
Minh: cận vệ thân tín nhất của Quang Anh lập tức đứng dậy:
“Rõ.”
Duy nhìn sang người yêu. Hai người không trao đổi ánh nhìn thân mật nào, nhưng ai nhìn cũng biết: đây là một dạng quan tâm kín đáo mà quen thuộc
**
Căn hộ sang trọng. Sạch sẽ đến mức khó tin. Duy bước vào, Minh đứng sát ngay sau lưng cậu đúng nửa mét
Quang Anh đứng ở cửa, không bước vào theo đúng quy định để không làm sai lệch hiện trường
Duy quỳ xuống cạnh thi thể, không chạm vào gì. Ánh mắt cậu quét từng khoảng trống
“Có kéo ghế nhẹ trước lúc chết” Duy nói thản nhiên
“Sao cậu biết?” Minh hỏi nhỏ
“Vết xước chân ghế. Màu sơn còn mới, chứng tỏ diễn ra trong vòng 12 tiếng”
Duy đứng dậy, nhìn lên gương nhà tắm Vòng xoáy vẫn còn vệt mờ
“Góc xoáy này… không phải người thuận tay phải”
Quang Anh khẽ nhíu mày:
“Cậu xác định được vị trí đứng?”
“Đúng. Hung thủ đứng hơi nghiêng bên trái. Và chiều cao khoảng… 1m77–1m79”
Một sĩ quan thở dài:
“Phạm vi hẹp quá rồi”
Duy lắc đầu:
“Còn chi tiết quan trọng”
Cậu quay sang đội pháp y:
“Thi thể có mùi thuốc khử mùi đặc biệt, không phải loại bán tràn lan mà là loại của viện nghiên cứu X. Chỉ người từng làm trong hệ thống bảo mật mới tiếp cận được”
Quang Anh lập tức nhìn đội điều tra:
“Khoanh vùng ngay danh sách những người từng làm việc hoặc thực tập tại viện X trong vòng ba năm gần đây”
Lệnh ban ra nhanh, sắc lạnh nhưng không vội vã. Tất cả như đã quen nhịp
Như cách họ cùng phá bao nhiêu vụ lớn trước đây
**
Buổi tối, khi Duy trở về nhà một mình để làm thêm phân tích dữ liệu, Minh theo lệnh Quang Anh vẫn đi ngay phía sau
“Cậu không cần theo tôi tới cửa nhà đâu”
Duy nói mà không quay đầu
“Lệnh của thủ trưởng” Minh đáp
Duy khẽ cười, không phải khó chịu. Chỉ là cảm giác quen thuộc Quang Anh luôn bảo vệ cậu theo cách kín tiếng như vậy
Lúc lên đến tầng 7, bóng tối hành lang phủ xuống. Minh giơ tay định mở đèn, nhưng Duy chặn lại:
“Khoan! Có mùi lạ”
Cậu nín thở, lắng nghe. Rồi Duy đẩy Minh ra sau mình
“Có người trong nhà tôi”
Chỉ trong giây lát, cả hai áp sát tường. Minh đặt tay lên súng, Duy chỉ dùng mắt ra hiệu: đếm đến ba
Một Hai Ba
Duy lao vào trước
Bóng dáng một người bật qua cửa kính ban công, chạy trượt xuống dây thoát hiểm. Hắn nhanh như mèo
Minh định đuổi theo thì Duy quát nhỏ:
“Không cần! Hắn chỉ vào để cảnh cáo. Không có ý giết”
Minh quay sang:
“Sao cậu biết?”
“Kẻ này… muốn tôi phải đuổi theo hắn. Vòng xoáy trên gương nhà tôi không phải dọa nạt. Hắn muốn đối đầu trực tiếp”
Điện thoại Duy rung lên
Người gọi: Anh Anh
Duy hít sâu, nhấn nghe
“Anh nghe báo có xâm nhập” Giọng Quang Anh trầm, không gấp nhưng rõ ràng đang kìm cảm xúc
“Không sao, em ổn”
“Em cóa bị thương không?”
“Không”
Một nhịp im lặng kéo dài hơn mức công vụ
Rồi Quang Anh trở lại giọng của người chỉ huy:
“Anh đang trên đường. Đừng chạm vào gì”
“Em biết”
Duy tắt máy trước khi lòng mình mềm ra thêm. Cậu nhìn lại cửa kính vỡ, mảnh thủy tinh rơi đầy sàn
Cậu nghĩ về ánh mắt của Quang Anh khi hỏi “Em có bị thương không?”
Một câu thôi nhưng đủ để tim cậu nhói lên
Đêm đó họ không ở cùng nhà
Duy cần thời gian phân tích hiện trường nhà mình. Quang Anh ở trụ sở để tránh bị nói là “ưu tiên cá nhân”
Nhưng bất cứ khi nào có báo cáo từ đội pháp y, người đầu tiên anh yêu cầu báo thẳng không phải là tổ trưởng mà là Duy. Không ai dám chất vấn, vì ai cũng biết Duy là người phân tích chính
2h sáng
Trụ sở vắng người. Quang Anh đứng trước bảng dữ liệu, ánh đèn trắng hắt lên gương mặt anh mệt mỏi. Minh bước vào, đưa hồ sơ mới đến
“Thủ trưởng, thông tin về viện X”
Quang Anh lật từng trang cho đến khi mắt anh dừng lại ở một cái tên:
Phạm Lữ: thực tập sinh xuất sắc, biến mất ba năm trước sau sự cố hỏa hoạn. Cao 1m78, thuận tay trái
“Báo cho Duy”
Ba giờ sau, Duy tới trụ sở
Áo thun đen, áo khoác mỏng, vài vết xước nhẹ trên tay. Quang Anh nhìn thấy nhưng anh không được phép hỏi ngay
“Em đến rồi”
“Vụ này không đơn giản” Duy đáp
Họ cùng xem hồ sơ về Phạm Lữ. Quang Anh nhìn nét mặt Duy:
“Em nghi hắn ta?”
“Đúng, và em biết cách bắt hắn ta”
“Cách gì?”
“Dụ hắn trở lại hiện trường… bằng người đang phá án nhanh nhất”
Quang Anh hiểu ngay ý
“Hắn muốn đối đầu với em”
“Đúng”
“Em định làm mồi?”
“Không còn cách khác”
Quang Anh im lặng rất lâu
Minh và vài sĩ quan đứng gần đó cảm nhận rõ không khí căng như dây đàn
Ai cũng biết thủ trưởng kỷ luật thế nào. Nhưng đôi mắt anh đang cố nén điều gì đó
Rồi anh nói một câu ngắn:
“Được, nhưng cử theo hai đội bắn tỉa”
Duy lắc đầu nhẹ:
“Không được, hắn nhạy cảm với chuyển động. Nếu đông quá hắn sẽ không lộ diện”
Minh đứng phía sau nín thở
Đây là lần hiếm hoi hai người… có chút căng thẳng trong lựa chọn chuyên môn
Cuối cùng Quang Anh quay sang đội điều tra:
“Tất cả ra ngoài. Tôi nói chuyện riêng với cậu ấy”
**
Cửa đóng lại.
Quang Anh nhìn thẳng vào Duy
Không ôm, không chạm. Chỉ có hai người đàn ông của công việc
“Em biết rủi ro chứ?”
“Biết”
“Em có chắc không?”
“Chắc”
“Em đủ sức giữ mạng?”
Duy nhìn anh, đôi mắt sáng và kiên định:
“Anh phải tin em”
Quang Anh nhắm mắt một giây
Đến khi mở ra, chỉ còn người đứng đầu chuyên án:
“Được, một đội ngầm, không bắn tỉa. Minh sẽ theo sát em trong phạm vi hai mét. Nếu có nguy hiểm, ưu tiên bảo vệ nạn nhân trước.Em hiểu nguyên tắc”
Duy gật nhẹ
Một khoảng lặng nữa
Đến khi ra khỏi phòng, cả hai đã hoàn toàn quay lại vai trò công vụ
Đêm đó gió lạnh quét qua khu nhà hoang nơi diễn ra vụ án đầu tiên.
Duy đi trước, Minh cách một bước. Một đội ở xa xa theo dõi
Tiếng động nhẹ vang lên
Rồi một giọng nói vọng trong bóng tối:
“Cuối cùng cậu cũng đến… Thám tử Hoàng”
Một người đàn ông bước ra, mặt hắn nửa sáng nửa tối
“Hóa ra cậu là kẻ giỏi nhất hệ thống”
“Hóa ra anh là kẻ mang vòng xoáy” Duy bình tĩnh đáp
Phạm Lữ cười nhạt:
“Tôi giết ba người, không ai đuổi kịp. Chỉ có cậu nhìn ra từng sơ hở. Cậu xứng đáng”
“Xứng đáng để anh giết tiếp?”
“Không, để tôi đánh bại”
Hắn lao đến
Minh lập tức chắn trước nhưng Duy kéo áo Minh ra sau:
“Không! Hắn nhắm vào tôi”
Cú đấm đầu tiên của Phạm Lữ vụt xuống. Duy né sát, xoay người, dùng cùi chỏ phạt vào sườn hắn. Nhưng đối phương nhanh và khỏe hơn
Hai bên lao vào nhau, bóng đổ lên tường
Hắn rút dao
Duy chỉ có hai tay trần
Nhưng đúng lúc lưỡi dao sượt qua cổ Duy, một tiếng quát vang lên:
“Duy!”
Không phải tiếng của người yêu lo sợ
Là tiếng của chỉ huy ra lệnh
Súng laser định vị bắn chính xác vào cánh tay Phạm Lữ. Hắn loạng choạng, Minh lao vào khống chế
Quang Anh xuất hiện từ bóng tối, áo khoác gió rung nhẹ theo gió. Anh tiến đến chậm rãi, ánh mắt kiểm tra toàn thân Duy
“Em có bị thương không?”
“Không”
“Chắc?”
“Tuyệt đối”
Chỉ vậy
Không thêm một câu
Ngay cả khi Duy có vết rách ở cổ tay rỉ máu nhẹ
Quang Anh chỉ lệnh cho cấp dưới:
“Còng hắn lại. Chuyển hồ sơ sang viện kiểm sát ngay trong đêm”
Giọng anh sắc như thép
**
Khi mọi thủ tục kết thúc, đã gần 3h sáng hôm sau
Cả ngày Quang Anh không tỏ ra chút gì khác người chỉ huy cho đến khi họ mở cửa căn hộ nhỏ của mình
Cánh cửa đóng lại
Âm thanh click như giải phong ấn
Quang Anh kéo Duy vào lòng ngay
Không nói gì
Chỉ ôm thật chặt
Duy gục đầu lên vai anh, hơi run lúc này mới cho phép bản thân thả lỏng
“Anh biết em sẽ thắng”
“Nhưng anh vẫn lo” Duy nói khẽ
Quang Anh không phủ nhận
Anh cúi xuống hôn lên mái tóc Duy, giọng mềm lại hoàn toàn:
“Cởi áo ra anh xem tay em”
Duy ngoan ngoãn làm theo. Anh khử trùng, băng vết thương, từng động tác tỉ mỉ đến mức… trái ngược hoàn toàn với người chỉ huy cứng rắn ban ngày
Quang Anh vừa thoa thuốc, vừa nói giọng rất nhỏ:
“Lần sau… đừng làm mồi nữa.”
“Không được, em làm nghề mà”
Anh thở dài, đặt tay lên gáy Duy, kéo cậu vào lòng:
“Anh biết, nhưng anh vẫn sợ”
Duy vòng tay ôm lấy eo anh, ngẩng đầu nhìn:
“Em biết anh lo cho em mà”
Quang Anh bật cười nhỏ lần đầu từ khi vụ án bắt đầu
Anh bế Duy lên, đặt xuống sofa, rồi cúi xuống hôn trán:
“Em giỏi và mạnh, nhưng dù mạnh đến đâu… em vẫn là người anh thương nhất”
Duy nhắm mắt, bàn tay nắm lấy áo anh:
“Chỉ cần khi về nhà… anh cứ chiều em như vậy”
“Anh luôn chiều em”
Buổi sáng hôm sau, họ mở cửa bước ra ngoài, trở lại với thế giới của trách nhiệm và kỷ luật
Không ai nhận ra hai người vừa ôm nhau cả đêm
Không ai thấy Quang Anh nhẹ nhàng vuốt tóc Duy lúc nửa đêm vì cậu ngủ không sâu
Không ai biết Duy mỉm cười khi anh thì thầm “Ngủ đi, anh ở đây”
Nhưng khi Duy bước ra khỏi xe, Minh vẫn đứng sát ngay sau cậu đúng nửa bước
Lệnh của ai?
Ai cũng biết
Quang Anh nhìn qua, ánh mắt sắc bén nhưng khó che hết sự quan tâm:
“Đi thôi, bắt đầu một ngày mới”
Duy khẽ đáp:
“Vâng”
Và thế là hai người đàn ông tiếp tục bước tiếp:
mạnh mẽ, kỷ luật, yêu nhau nhưng luôn đặt nhiệm vụ lên đầu
Chỉ đến khi cánh cửa căn hộ đóng lại,
họ mới trở lại là chính mình
**
Kết thúc một ngày làm việc, Quang Anh và Duy thường rảo bước ra khỏi trụ sở trong sự chào hỏi của mọi người
Không khoác vai, không ôm hôn
Nhưng một khoảng cách chỉ đúng nửa bước chân giữa họ ai nhìn cũng biết đó là một đôi.
Khi ra đến cổng cơ quan, Duy giơ nhẹ tay về phía Quang Anh
Không cần lời nói, Quang Anh tự nhiên đan tay vào tay cậu
Sự thay đổi rất dễ nhận ra:
Bước chân họ nhẹ hơn
Không khí thở phào như bỏ một lớp áo giáp
Một sĩ quan đứng gác cười nhỏ:
“Hôm nay hai anh đi ăn ngoài à?”
Quang Anh chỉ nói:
“Tranh thủ buổi tối chút”
Duy nở nụ cười hiền:
“Mai em gửi mọi người ít bánh ngọt em làm”
Cả đội quay lại nhìn nhau, cười:
“Bánh của em ngon lắm, hai người đi vui”
Không ai trêu
Không ai phán xét
Chỉ là đồng đội chúc phúc cho nhau sau một ngày căng não