Thể loại:Psychological Horror,Dark Fiction,Mystery,Philosophical.
# **NGÔI LÀNG TRONG RỪNG TỐI**
*(Câu chuyện có JE là nhân vật chính – bản đầy đủ)*
## **1. Lạc vào rừng**
Chiều hôm ấy trời nổi gió mạnh. JE – một cậu bé mười ba tuổi – đang đạp xe trên con đường quen về nhà thì một cơn mưa bất chợt đổ xuống. Gió thổi nghiêng ngả khiến chiếc xe chòng chành. JE cố đạp nhanh hơn, nhưng đường trơn khiến cậu trượt bánh, ngã xuống vệ cỏ.
Khi đứng dậy, JE phát hiện con đường phía trước bị cây lớn đổ chắn ngang. Không thể đi tiếp, cậu đành dắt xe vòng vào một lối mòn nhỏ cạnh đó – một con đường bị bụi rậm che gần hết, như đã lâu không ai bước vào.
Cậu chỉ định men theo để tìm đường vòng, nhưng càng đi, rừng càng tối lại, như nuốt lấy ánh sáng. Và khi JE ngoảnh lại thì lối cũ đã biến mất sau màn sương mỏng.
“Chắc đi tiếp rồi sẽ ra thôi…” – cậu tự trấn an.
Nhưng thay vì đường lớn, thứ chờ JE phía trước là **một ngôi làng lạ**.
Một cổng gỗ xiêu vẹo, những mái nhà thấp bé màu xám tro, khói bếp bay lên mỏng như sương. Đặc biệt, cả ngôi làng **vắng lặng đến rợn người**, như mọi âm thanh đều bị ai đó nuốt mất.
JE bước vào.
Cậu không biết rằng từ khoảnh khắc ấy, mình đã đặt chân lên một vùng đất không ai trở về được nguyên vẹn.
## **2. Người dân làng Lụi**
Một bà lão là người đầu tiên JE gặp. Tóc bạc rối, đôi mắt đục mờ nhưng sáng quắc như nhìn thấu suy nghĩ người đối diện.
“Lạc rồi hả cậu bé?” – bà hỏi bằng giọng khàn đặc.
JE gật.
Bà chỉ tay về căn nhà sàn cuối làng: “Đến gặp trưởng làng. Ổng biết đường rừng.”
Cảm giác không yên dâng lên trong lòng JE, nhưng cậu vẫn đi. Khi đi ngang những ngôi nhà, cậu thấy xuất hiện vài bóng người lấp ló. Họ nhìn cậu chăm chăm, ánh mắt vừa tò mò, vừa… rợn rợn.
Như thể họ đang thăm dò xem giá trị của một món đồ lạ bị bỏ quên.
Khi JE đến nhà trưởng làng, ông ta bước ra đón. Đó là một người đàn ông gầy nhẳng, da bám sát xương, nụ cười rộng khó chịu.
“Chào cháu… JE phải không?” JE giật mình. Cậu chưa hề nói tên.
Ông trưởng làng mời cậu vào. Trong căn nhà đầy mùi ẩm mốc và thứ gì đó tanh dịu, JE cảm giác ánh mắt ông ta không rời khỏi mình dù chỉ một giây.
“Cháu cứ ở lại đây tối nay. Mai ta dẫn ra khỏi rừng.”
JE cảm ơn. Nhưng khi đêm xuống, cậu bắt đầu nghe thấy… **tiếng khóc trẻ con** vọng từ dưới sàn nhà.
## **3. Bí mật dưới sàn**
JE ngồi dậy. Tiếng khóc yếu ớt, thút thít. Như trẻ sơ sinh.
Cậu bước nhẹ đến góc phòng. Dưới tấm ván gỗ có một khe nhỏ. Từ đó phát ra tiếng nức nở.
JE rón rén nâng tấm ván lên thì—
Một bàn tay khô gầy chụp lấy tay cậu kéo xuống.
JE hét lên. Tấm ván sập lại.
Ông trưởng làng bật dậy, chạy vào: “Làm gì thế!?”
JE run run chỉ tay: “Con nghe tiếng… con nít…”
Mặt ông ta đổi sắc chỉ trong một thoáng rồi trở lại bình thường: “Trong rừng này tiếng vọng nhiều lắm. Ngủ đi.”
Nhưng JE biết chắc những gì mình nghe không phải ảo giác.
Cậu bắt đầu nghi ngờ: **Dưới nhà ông trưởng làng có thứ gì đó bị giấu.**
## **4. Làng Lụi và những đứa trẻ**
Sáng hôm sau, JE xin đi dạo quanh làng. Người dân nhìn cậu với ánh mắt lạ thường—như thể cậu là thứ họ muốn tránh, nhưng cũng không thể rời mắt được.
Ở cuối làng, JE phát hiện một ngôi nhà bị khóa kín. Cửa gỗ có nhiều vết cào dài như ai đó từng cố chạy ra nhưng thất bại.
JE nghe giọng trẻ con từ trong vọng ra:
“Cứu tụi con với…”
Cậu tái mặt. Nhưng trước khi kịp làm gì, bà lão hôm qua đứng sau lưng tự lúc nào.
“Đừng xen vào chuyện của làng này.” – bà nói, đôi mắt đục mờ giờ đanh lại đầy đe dọa.
“Trong đó có trẻ con! Sao lại nhốt—”
“Đó là số của tụi nó.” “Nhưng sao—”
Bà cắt ngang: “Đứa trẻ nào bị bỏ, bị mẹ ruồng rẫy… thì thuộc về làng Lụi. Mẹ chúng không cần, thì tụi ta cần.”
Câu nói đó làm sống lưng JE lạnh buốt.
## **5. Hố Chôn**
Buổi trưa, vài người đàn ông trong làng mang bao tải ra khu đất sau rừng. JE tò mò đi theo từ xa.
Khi họ mở bao, thứ bên trong là một… **thai nhi** tím tái, còn nguyên dây rốn.
Cậu suýt ngã quỵ.
Một người đàn ông cười nhạt: “Lại thêm một đứa. Mẹ nó sợ mang tiếng nên đem vứt. Ở đây… tụi tao tận dụng được.”
“Tận dụng… là sao…?” Không ai trả lời.
Nhưng khi họ đem thai nhi bỏ xuống **một cái hố đầy xương nhỏ**, JE hiểu tất cả.
Nơi đây không phải là làng bình thường. Đây là **nơi gom những sinh linh bị vứt bỏ**, rồi lợi dụng chúng cho một mục đích nào đó.
## **6. Lễ “Lấy mộc”**
Tối hôm đó là lễ lớn của làng.
JE bị kéo ra giữa sân. Người dân tụ tập quanh cậu, ánh đuốc phản chiếu gương mặt họ—tham lam, méo mó, tàn nhẫn.
Ông trưởng làng bước lên, tay cầm một con dao dài.
“Cậu bé này… sạch sẽ, mạnh khỏe, và… còn là **đứa trẻ được cha mẹ yêu thương**.” Người dân xôn xao.
“Lâu rồi làng ta không có ‘Mộc’ như vậy.” “Hai đứa cuối đều yếu.” “Lần này chắc sẽ được mùa…”
JE nghe mà chẳng hiểu gì, nhưng cảm giác nguy hiểm bao trùm khiến cậu run bật.
Ông trưởng làng giơ dao lên: “Bắt đầu nghi lễ!”
Hai người đàn ông lao đến giữ lấy JE.
Cậu vùng vẫy tuyệt vọng. Giữa đám đông, cậu thấy bà lão đứng yên, đôi mắt lạnh băng.
“Đừng chống cự, con.” – bà nói. – “Tụi ta làm vậy để sống. Để lấy sức mạnh từ sinh khí của một đứa trẻ đủ đầy. Con… may mắn lắm mới được chọn.”
**Họ định giết JE để làm nghi lễ.**
## **7. Trốn chạy**
Khoảnh khắc lưỡi dao chạm vào cổ, một tiếng nổ lớn vang lên—ngôi nhà gần đó bốc cháy.
Đám dân làng hoảng loạn. Người lớn chạy đi dập lửa.
JE nhân cơ hội giật mạnh tay, đạp vào chân người giữ mình và bỏ chạy.
JE lao vào rừng, trái tim đập loạn. Nhưng sau lưng, tiếng bước chân đuổi theo càng lúc càng gần.
“BẮT LẤY NÓ!” “KHÔNG ĐỂ THẰNG NHÓC CHẠY THOÁT!”
JE chạy đến mức phổi như muốn nổ tung.
Nhưng bất ngờ, một bàn tay quen thuộc kéo cậu vào bụi rậm.
Là **bà lão**.
JE hoảng sợ lùi lại: “Bà… bà muốn gì? Bà cũng như họ mà!”
Bà lắc đầu:
“Ta không đồng ý chuyện này. Ta sống lâu ở đây, ta biết làng này trước kia không như vậy. Chỉ từ khi ông trưởng làng lên, lễ ‘Lấy mộc’ mới xuất hiện.”
JE thở gấp: “Bà… cứu con?”
“Chỉ lần này thôi.” – bà nói. – “Chạy về phía Đông. Có lối ra.”
“Còn bà?”
Bà quay đi: “Ta mắc tội nhiều rồi. Ta ở lại để trả.”
JE không kịp hỏi thêm. Cậu chạy.
## **8. Ánh sáng rừng sớm**
Khi trời dần sáng, JE thấy ánh mặt trời xuyên qua tán cây.
Và cuối cùng—một con đường mòn rộng dần hiện ra.
Cậu lao ra, ngã xuống nền đất khô của đường lớn.
Phía xa, tiếng người gọi nhau, tiếng xe máy chạy.
JE được cứu.
Ngôi làng Lụi biến mất sau màn sương, như chưa từng tồn tại.
## **9. Sau này**
Dù trở về an toàn, JE không bao giờ quên được ánh mắt những đứa trẻ trong căn nhà bị khóa, tiếng khóc dưới sàn, hố chôn đầy xương nhỏ, hay lễ nghi man rợ giữa đêm.
Không ai tin câu chuyện của JE.
Nhưng đôi khi, khi đi ngang khu rừng ấy, JE vẫn nghe trong gió thoảng một tiếng thút thít mơ hồ.
Và cậu hiểu:
**Lòng người có khi tối hơn cả rừng sâu. Ma quỷ chưa chắc đã đáng sợ bằng con người tàn nhẫn.**