Tôi ngồi co ro trong góc phòng khách. Ngoài kia, ánh đèn ấm áp của phòng ăn chẳng thể xua đi cái lạnh lẽo trong lòng. Gia đình tôi đang cùng nhau xem một chương trình truyền hình, nhưng ánh mắt của họ chẳng bao giờ dừng lại ở tôi. Lời khen, sự quan tâm, những câu hỏi giản dị... tất cả dường như chỉ dành cho người khác. Tôi thở dài, ôm chặt cuốn tiểu thuyết cũ kỹ đang đọc dở.
Đó là một cuốn sách về thế giới giả tưởng, nơi có những pháp sư và chiến binh dũng cảm, một nơi tôi luôn mơ ước được thuộc về.
"Giá như mình có thể biến mất khỏi đây," tôi thầm nghĩ, áp trang sách vào má.
Đúng lúc đó, trang sách phát sáng.
Một luồng sáng xanh bao trùm lấy tôi, và ngay sau đó, mọi thứ quay cuồng.
Chương 1: Sự Xuất Hiện Ở Rừng Pha Lê
Tôi mở mắt. Không còn là căn phòng lạnh lẽo, giờ đây tôi đang đứng trên nền đất mềm mại trong một khu rừng kỳ lạ. Những cái cây không phải là gỗ, mà là pha lê khổng lồ màu tím và xanh lục, phản chiếu ánh sáng mặt trời thành muôn vàn sắc cầu vồng. Mùi hương của đất ẩm và thảo mộc lạ lẫm xộc vào mũi. Tôi đã xuyên vào thế giới trong cuốn sách – Vương quốc Ethelia.
Thế giới này đang chìm trong bóng tối. Một lời tiên tri cổ xưa nói rằng một "Kẻ Lạc Lối" mang theo "Ánh Sáng Khác Biệt" sẽ xuất hiện để giúp vương quốc tìm lại được Ngọn Lửa Khởi Nguyên bị đánh cắp.
Tôi không có kỹ năng chiến đấu, không có phép thuật. Tôi chỉ là một người bị xem thường.
Chương 2: Khi Khuyết Điểm Là Sức Mạnh
Tuy nhiên, sự xuất hiện của tôi đã thu hút một nhóm chiến binh còn lại của Ethelia, dẫn đầu bởi một Nữ tướng nghiêm nghị tên là Lyra. Lyra không tin tôi là vị cứu tinh, nhưng cô cho phép tôi đi theo.
Trong suốt hành trình, tôi không thể nhấc nổi thanh kiếm hay niệm một câu thần chú. Nhưng tôi có một thứ khác mà không ai ở Ethelia có:
Sự Nhạy Cảm: Vì phải luôn quan sát để tránh làm phiền gia đình, tôi có khả năng nhận ra những nguy hiểm ẩn khuất trước cả Lyra.
Sự Thấu Hiểu: Tôi dùng kinh nghiệm bị cô lập để an ủi một linh thú bị thương và nó trở thành người bạn đồng hành trung thành.
Trí Tưởng Tượng: Những kiến thức về sách vở, lịch sử từ thế giới cũ của tôi giúp giải mã những câu đố cổ xưa mà người Ethelia đã quên lãng.
Khi cả đội rơi vào một cái bẫy ma thuật, họ gần như tuyệt vọng. Trong giây phút đó, Lyra hét lên: "Chúng ta cần sức mạnh! Kẻ Lạc Lối, ngươi có thể làm gì?"
Tôi hít một hơi sâu. Tôi chợt hiểu ra. Cái cảm giác bị bỏ rơi, bị xem nhẹ không phải là điểm yếu – nó đã buộc tôi phải phát triển khả năng tự lực và quan sát tinh tế.
Tôi nói bằng giọng kiên định: "Họ không cần sức mạnh chiến đấu. Họ cần một lối thoát."
Tôi dùng kiến thức về các kiểu kiến trúc và địa lý trong tiểu thuyết đã đọc để chỉ ra một vết nứt nhỏ trên vách đá – một đường hầm thoát hiểm mà tác giả đã mô tả rất mờ nhạt. Tôi đã nhớ nó. Tôi đã chú ý nó.
Chương 3: Ngọn Lửa Khởi Nguyên
Họ thoát ra được. Lyra nhìn tôi với ánh mắt tôn trọng lần đầu tiên.
Cuối cùng, tại Đền thờ, nhóm tìm thấy Ngọn Lửa Khởi Nguyên đang bị giam cầm trong một chiếc lồng ma thuật. Nó được bảo vệ bởi một Lực Lượng Bóng Đêm, kẻ mạnh hơn tất cả mọi người.
Nhưng Lực Lượng Bóng Đêm đã mắc sai lầm: Nó không hề nhìn tôi. Nó chỉ tập trung vào Lyra và những chiến binh khác.
Trong lúc hỗn loạn, tôi đã lặng lẽ tiến đến chiếc lồng. Tôi không hề bị ngăn cản, bởi vì đối với Bóng Đêm, tôi vô hình, tôi không đáng để ý.
Tôi dùng chính chiếc chìa khóa bằng đồng mà tôi vẫn đeo như một món trang sức. Nó không mở khóa Lồng Ma Thuật, nhưng khi tôi chạm tay vào thanh chắn, tôi không dùng phép thuật, tôi dùng Sự Quan Tâm.
"Bạn ơi," tôi thì thầm với Ngọn Lửa. "Tôi biết cảm giác bị nhốt, bị quên lãng. Nhưng bạn rất quan trọng."
Và Ngọn Lửa Khởi Nguyên, cảm nhận được sự kết nối từ một linh hồn bị tổn thương, đã tự giải thoát. Ánh sáng rực rỡ bùng lên, quét sạch Lực Lượng Bóng Đêm.
Kết Thúc
Vương quốc Ethelia được cứu. Tôi không còn là Kẻ Lạc Lối, mà là Người Kết Nối Ánh Sáng.
Khi tôi có cơ hội quay trở về thế giới thực, tôi đã từ chối.
"Tôi đã tìm thấy nơi mình thuộc về," tôi nói với Lyra. "Ở đây, tôi không cần phải lớn tiếng để được nhìn thấy. Tôi biết giá trị của mình."
Tôi đã học được một điều quan trọng: Sự lạnh nhạt của người khác không định nghĩa giá trị của tôi. Đôi khi, chính những khuyết điểm, những vết thương, lại là thứ duy nhất giúp tôi tỏa sáng trong một thế giới mới.