Mưa rơi lộp độp trên mái tôn cũ kỹ, hòa quyện với tiếng gió rít qua khe cửa sổ. Tôi ngồi co ro trong góc phòng khách tối om của ngôi nhà hai tầng ở ngoại ô, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào chiếc vali cũ kỹ đặt giữa sàn. Đó là toàn bộ hành lý của tôi – vài bộ quần áo sờn cũ, một cuốn sổ tay ghi chép những giấc mơ tuổi thơ, và bức ảnh duy nhất chụp cùng mẹ ruột trước khi bà qua đời. Hôm nay, ngày chính thức được "nhận về" nhà bố ruột, mọi thứ lẽ ra phải là khởi đầu mới rực rỡ. Nhưng sao trong lòng lại nặng trĩu thế này?
Tôi 15 tuổi, tình cờ biết được sự thật từ người dì họ. Bố ruột là ông Minh, một doanh nhân thành đạt ở thành phố, người đã bỏ rơi mẹ con tôi khi tôi vừa sinh. Mẹ, một cô gái quê nghèo, đã một mình nuôi tôi khôn lớn bằng nghề may vá. Trước khi mất vì bệnh ung thư, mẹ dặn dì đưa tôi đến gặp ông Minh. "Con phải đòi lại những gì thuộc về con," mẹ thì thầm trong những ngày cuối đời. Tôi đã mơ về một cuộc sống xa hoa: nhà cao cửa rộng, xe hơi sang trọng, những bữa tiệc gia đình ấm cúng, và tình yêu thương muộn màng từ người cha mà cô chưa từng biết mặt.
Ba đến làng đón tôi chỉ sau một cuộc gọi ngắn gọn. Ông mặc vest lịch lãm, lái chiếc Mercedes bóng loáng, và hứa hẹn: "Con về với bố, bố sẽ cho con tất cả." Lúc đó, tôi với trái tim non nớt đầy hy vọng, đã gật đầu ngay lập tức. Rời bỏ ngôi nhà tranh vách đất, bạn bè làng quê, để bước vào thế giới mà tưởng chừng như thiên đường.
Nhà ba nằm ở khu biệt thự cao cấp, với hồ bơi, sân vườn xanh mướt và người giúp việc túc trực 24/7. Tôi bước vào, tim đập thình thịch. Nhưng ngay từ giây phút đầu, cô đã cảm nhận được sự xa lạ. Người vợ hiện tại của ba là dì Hương một người phụ nữ sắc sảo, khoảng 40 tuổi, với mái tóc uốn cầu kỳ và ánh mắt lạnh lùng. Hai đứa con riêng của dì, Minh Quân 18 tuổi và Ngọc Linh 16 tuổi, nhìn tôi như nhìn một kẻ xâm lược.
"Đây là Lan Anh, con gái riêng của anh," ba giới thiệu, giọng hơi gượng gạo. Dì Hương mỉm cười nhạt: "Chào con, Lan Anh. Nhà mình rộng, con cứ tự nhiên." Nhưng nụ cười ấy không chạm đến mắt. Bữa tối đầu tiên, mọi người ăn trong im lặng. Minh Quân cắm cúi vào điện thoại, Ngọc Linh thì thầm gì đó với mẹ, và bà chỉ hỏi vài câu xã giao về trường học cũ của tôi. Lan Anh cố gắng cười, kể về những ngày ở quê, nhưng không ai thực sự lắng nghe.
Những ngày đầu, tôi đã cố gắng thích nghi. Được đưa vào phòng riêng rộng thênh thang, đầy đủ tiện nghi: giường kingsize, tủ quần áo chật kín đồ hiệu mà dì Hương mua sẵn. Ba chi tiền hào phóng – điện thoại iPhone mới, học thêm tiếng Anh, thậm chí đăng ký lớp piano. "Con muốn gì cứ nói với ba," ông bảo. Nhưng những món quà ấy chỉ là vật chất. Cái lúc này tôi khao khát một cái ôm, một lời hỏi han chân thành, hay chỉ đơn giản là được gọi là "con gái" mà không kèm theo ánh mắt dò xét.
Dì Hương là người đầu tiên thể hiện sự khó chịu. Bà ta không cấm đoán trực tiếp, nhưng những lời bóng gió bắt đầu. "Nhà mình vốn chỉ có ba người, giờ thêm Lan Anh chắc vui hơn nhỉ?" Bà nói với Ngọc Linh trước mặt tôi. Ngọc Linh, cô em gái cùng trang lứa, trở thành kẻ bắt nạt tinh vi. Ban đầu là những trò đùa vô hại: giấu đồ dùng cá nhân, "vô tình" làm đổ nước lên sách vở của tôi. Rồi dần dần, nó công khai hơn. "Mày từ quê lên, chắc không biết dùng máy giặt chứ gì? Để tao chỉ," Ngọc Linh cười khẩy khi tôi hỏi cách dùng đồ gia dụng hiện đại.
Tôi đã cố gắng làm bạn với Ngọc Linh. Mua quà sinh nhật cho Ngọc Linh – một chiếc vòng tay bạc – và mời đi chơi. Nhưng Ngọc Linh nhận quà rồi vứt vào sọt rác ngay trước mặt tôi. "Tao không cần đồ rẻ tiền từ đứa ăn theo." Minh Quân thì thờ ơ hơn, nhưng anh ta thường xuyên mang bạn bè về nhà và kể chuyện cười về "cô em nhà quê" trước mặt mọi người. Tôi nghe hết thảy, nuốt nước mắt vào trong.
Ba bận rộn với công việc. Ông là giám đốc một công ty xuất khẩu, thường xuyên đi công tác, về nhà muộn và ngủ ngay. Những lúc hiếm hoi ông ở nhà, ông chỉ nói về học hành: "Con phải học giỏi để xứng đáng với nhà này." Ông chưa từng hỏi về cảm xúc của tôi, không tò mò về những năm tháng tôi sống thiếu thốn. Một lần, tôi đã lấy hết can đảm kể về mẹ: "Mẹ con mất vì không có tiền chữa bệnh. Nếu ba biết..." Ông Minh cắt lời: "Quá khứ rồi, giờ con về đây là được. Đừng nhắc nữa, ảnh hưởng đến không khí gia đình."
Tôi bắt đầu cảm thấy mình như một vật trang trí. Tôi học giỏi, đạt học sinh khá, nhưng điểm số cao nhất lớp vẫn không bằng Ngọc Linh – người được mẹ thuê gia sư riêng. Khi tôi đề nghị tham gia câu lạc bộ trường, dì Hương phản đối: "Con mới về, cứ ở nhà học bài đi. Đừng làm phiền hàng xóm." Hàng xóm ở đây là những gia đình thượng lưu, nơi mọi người soi mói nhau từng chút một. Tin đồn lan nhanh: "Nhà ông Minh nhận con rơi, giờ nuôi tốn kém lắm."
Cuộc sống vật chất dồi dào nhưng cô đơn cùng cực. Ban đêm, Tôi thường thức trắng, nhìn trần nhà và nhớ quê. Nhớ con sông nhỏ, những buổi chiều câu cá với bạn bè, tiếng mẹ ru êm ái. Ở đây, mọi thứ đều xa xỉ nhưng lạnh lẽo. Tôi thử gọi cho dì họ ở quê, nhưng dì khuyên: "Chịu khó đi con, vì tương lai." Tôi cắn răng chịu đựng, hy vọng thời gian sẽ thay đổi mọi thứ.
Nhưng mọi thứ chỉ tệ hơn. Một buổi tối, Ba tổ chức tiệc sinh nhật cho Ngọc Linh. Tôi mặc chiếc váy đẹp nhất, cố gắng hòa nhập. Nhưng trong bữa tiệc, khi mọi người nâng ly, dì Hương "vô tình" nói lớn: "Cảm ơn mọi người đã đến. Đặc biệt là Lan Anh, con bé từ quê lên, lần đầu dự tiệc sang thế này chắc vui lắm!" Cả bàn cười ầm ĩ. Tôi chỉ biết xấu hổ đỏ mặt, chạy vào phòng khóc. Ba đuổi theo, nhưng chỉ nói: "Con làm quá rồi. Đây là nhà con mà."
Đó là giọt nước tràn ly. Tôi bắt đầu nổi loạn. Bỏ học một tuần, lang thang ở quán net, kết bạn với đám trẻ hư hỏng. Hút thuốc lá đầu tiên, uống bia lần đầu, chỉ để quên đi nỗi đau. Ba giận dữ, đánh tôi lần đầu tiên – một cái tát trời giáng. "Mày về đây để phá hoại gia đình tao à?" Ông hét. Dì Hương đứng bên, mỉm cười hài lòng.
Ngọc Linh lợi dụng cơ hội, tung tin đồn ở trường rằng tôi là "con đĩ nhà quê". Bạn bè xa lánh . Lập tức liền trở thành trò cười. Tôi đã từng mơ về tình cha con, nhưng giờ chỉ thấy sự giả tạo. Ba nhận tôi về không phải vì tình yêu, mà vì áp lực xã hội – "để người ta khỏi dị nghị" – và để che đậy quá khứ đào hoa của ông.
Một đêm mưa tầm tã, tôi quyết định rời đi. Viết một lá thư: "Con cảm ơn ba đã nhận con về. Nhưng con không thuộc về nơi này. Con sẽ tự sống." Xong, tôi kéo vali ra đường, gọi taxi về quê. Trên xe, nước mắt hòa lẫn với mưa. Tôi nhận ra, "được nhận về" không phải là hạnh phúc nếu thiếu tình thương thực sự.
Về đến làng, dì họ đón cô bằng vòng tay ấm áp. Tôi xin làm thợ may, học nghề từ những người quen cũ. Tuy biết mình vẫn đau, nhưng ít nhất, ở đây cô có sự tự do và những người thực sự quan tâm. Tôi thỉnh thoảng nhận tiền ông Minh đã từng là bà tôi gửi – ông gọi vài lần, hứa thay đổi – nhưng cô không quay lại. Giấc mơ tan vỡ dạy cô bài học: gia đình không phải là nơi có nhà cao cửa rộng, mà là nơi trái tim được đón nhận.
Thời gian trôi, năm nay tôi 20 tuổi, mở tiệm may nhỏ thành công. Tôi vẫn độc thân, vẫn giữ bức ảnh mẹ bên mình. Đôi khi, mình tự hỏi nếu mọi thứ khác đi thì sao. Nhưng cô biết, hạnh phúc thực sự là tự xây dựng, không phải chờ ai ban phát.
Ông Minh già đi, bệnh nặng. Ông gọi tôi về, xin lỗi. Tôi đã đến thăm ông, cũng tha thứ phần nào, nhưng không ở lại. "Con đã có gia đình của riêng con,". Cuộc đời, không như mơ, đã dạy tôi rằng phải mạnh mẽ mới tạo ra được hạnh phúc.