Nghịch Lý Của Trái Tim
Tác giả: Trần
Ngôn tình;Giải trí
Chương 1: Những Con Số Biết Nói Dối
23 giờ 59 phút.
Không gian trong phòng thí nghiệm tầng hầm đặc lại, sền sệt ướt đổ vào phổi. Lâm Tấn Phong không thở được. Anh cũng không cần thở. Sự tập trung đã chiếm đoạt toàn bộ cơ chế sinh học của anh, dồn tất cả máu lên não bộ. Trên màn hình holographic, các dòng code màu xanh cổ vịt chạy điên cuồng như đàn kiến vỡ tổ.
"Cảnh báo: Chỉ số Resonator vượt ngưỡng 400%."
Giọng nói của Khai Minh vang lên. Không phải từ loa, mà truyền trực tiếp qua thiết bị dẫn truyền xương gắn sau tai Phong. Khai Minh là một AI, nhưng hôm nay, giọng nó nghe như đang run rẩy. Hoặc có thể là xương hàm Phong đang nghiến chặt đến mức tạo ra ảo giác rung động.
"Ngắt kết nối đi," Phong ra lệnh, tay vẫn gõ phím. Những ngón tay dài, gầy guộc, đầu ngón chai sạn vì gõ phím và hàn vi mạch.
"Không thể ngắt. Dòng thời gian đang bị cưỡng ép bẻ cong. Anh đang tạo ra một hố đen ngay trong phòng khách đấy, đồ điên."
Phong nhếch mép. Một nụ cười khô khốc. "Chính xác là điều tôi muốn."
Anh không tìm kiếm hố đen. Anh tìm kiếm "Nhịp". Lý thuyết của Phong cho rằng thời gian không phải là dòng sông. Nó là nhịp tim. Đập. Ngưng. Đập. Ngưng. Và ở giữa hai nhịp đập đó, có một khoảnh khắc im lặng tuyệt đối. Một khe hở.
Cỗ máy "Chronos-X" rít lên. Một âm thanh không thuộc về thế giới vật lý. Nó giống tiếng thét của kim loại bị xé toạc bởi một bàn tay vô hình.
Bùm.
Không có lửa. Không có khói. Chỉ có áp suất không khí giảm đột ngột khiến cốc cà phê trên bàn nổ tung. Chất lỏng nâu đen bắn tung tóe, nhưng không rơi xuống đất. Nó lơ lửng.
Giữa mớ hỗn độn của các mảnh sứ vỡ và cà phê lơ lửng ấy, một hình hài xuất hiện.
Không phải bước ra từ ánh sáng. Cô ấy rơi ra từ trần nhà, như một con búp bê vải bị ai đó ném mạnh xuống sàn bê tông.
"Khai Minh, báo cáo!" Phong hét lên, lao về phía cơ thể đó.
"Đối tượng không xác định. Cấu trúc sinh học: Con người. Niên đại trang phục: Không có trong dữ liệu lịch sử. Dự đoán: Tương lai +100 năm."
Phong quỳ xuống. Cô gái nằm đó, cuộn tròn. Mái tóc cắt ngắn, nhuộm màu bạc kim loại phản chiếu ánh đèn neon chớp tắt. Trên cổ tay cô đeo một chiếc vòng phát sáng, nhịp đập của nó trùng khớp với tiếng rít đang nhỏ dần của cỗ máy.
Phong chạm vào vai cô. Lạnh. Cái lạnh của ni tơ lỏng.
Cô gái mở mắt.
Đôi mắt màu hổ phách, trong vắt nhưng rỗng tuếch. Cô nhìn Phong, rồi nhìn những giọt cà phê đang lơ lửng xung quanh.
"Đây là... năm bao nhiêu?" Giọng cô khàn đục, như tiếng gió rít qua khe cửa hẹp.
"2024," Phong đáp, tay lén kiểm tra nhịp mạch ở cổ cô.
Cô gái chớp mắt. Một giọt nước mắt lăn ra. Ngay khoảnh khắc giọt nước rời khỏi khóe mi cô, dị biến xảy ra.
Cả căn phòng rung chuyển.
Những giọt cà phê lơ lửng đột nhiên tua ngược trở lại, ghép thành chiếc cốc hoàn chỉnh trên bàn. Bụi bặm trên sàn nhà bay ngược lên trần. Đồng hồ trên tường quay tít mù.
Nhưng Phong và cô gái vẫn ngồi yên.
"Cô vừa làm cái quái gì vậy?" Phong gầm lên, cố gắng giữ thăng bằng giữa cơn chóng mặt buồn nôn.
Cô gái ôm đầu, co rúm lại. "Tôi không biết... Tôi chỉ nhớ... tôi phải tìm một người."
"Ai?"
"Tôi không nhớ tên. Chỉ nhớ... anh ấy đã chết vì tôi."
Chiếc vòng tay trên tay cô lóe lên màu đỏ rực. Khai Minh hét lên trong đầu Phong: "Cẩn thận! Nhịp thời gian của cô ta đang xung đột với thực tại!"
Quá muộn. Một làn sóng xung kích vô hình quét qua. Phong thấy tầm nhìn tối sầm lại. Điều cuối cùng anh thấy là chiếc đồng hồ trên tường. Kim giây không chạy. Nó đã tan chảy, rỉ xuống sàn như sáp nến.
***
Chương 2: Vết Nứt Trong Phòng Khách
Ba ngày.
Đó là khoảng thời gian Phong cần để chấp nhận rằng căn hộ của mình giờ đây là một bãi chiến trường của các định luật vật lý. Và tên của thảm họa đó là Vũ An Nhiên.
Cô không ăn nhiều, nhưng mỗi lần cô xúc động, tủ lạnh của Phong lại tự động rã đông rồi đóng băng trong vòng ba giây. Đồ ăn thiu rồi lại tươi, rồi lại thiu, một vòng lặp buồn nôn.
"Cảm xúc của cô là chất xúc tác," Phong kết luận, đặt một đĩa mì xào (đã được hâm nóng bằng lò vi sóng, vì bếp gas bị 'lệch nhịp' không bật được lửa) xuống trước mặt An Nhiên.
An Nhiên ngồi bó gối trên ghế sofa. Cô mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Phong, tay mân mê chiếc vòng sáng.
"Tôi xin lỗi," cô lí nhí. "Tôi nên rời đi."
"Đi đâu?" Phong kéo ghế ngồi đối diện, tay cầm iPad, mắt dán vào các biểu đồ sóng não của cô do Khai Minh phân tích. "Cô bước ra khỏi cửa, thế giới này có thể sẽ già đi 50 năm hoặc quay về thời kỳ đồ đá. Cô là một 'điểm kỳ dị' di động, An Nhiên ạ."
An Nhiên cúi mặt. "Anh là kỹ sư thời gian mà, đúng không? Sửa tôi đi."
Phong khựng lại. Anh nhìn cô. Lần đầu tiên anh nhìn kỹ cô không phải dưới góc độ một mẫu vật thí nghiệm. Gương mặt cô thanh tú, nhưng phảng phất nét buồn bã vô tận. Một nỗi buồn già cỗi hơn cả tuổi thật của cô.
"Tôi không sửa người," Phong đáp, giọng dịu đi một chút. "Tôi sửa máy móc. Nhưng vấn đề là, cô và thời gian đang hòa vào nhau. Nhịp sinh học của cô... nó không đồng bộ với vũ trụ này."
"Khai Minh," Phong gọi. "Phân tích xong dữ liệu trong chiếc vòng chưa?"
Một hình chiếu 3D hiện lên giữa bàn ăn. Đó là một khối cầu ánh sáng xanh lam xoay tròn.
"Dữ liệu bị mã hóa tầng sâu," giọng Khai Minh vang lên, có chút bực bội giả tạo. "Nhưng tôi trích xuất được một đoạn âm thanh. Và một tọa độ."
"Phát đi."
Tiếng rè rè vang lên, rồi một giọng nam trầm ấm, quen thuộc đến rợn người cất lên:
*"Nếu em nghe được tin nhắn này, nghĩa là anh đã thất bại. Đừng quay lại, An Nhiên. Tương lai này đã sụp đổ. Hãy sống ở bất cứ đâu, miễn là không phải ở đây..."*
Phong đánh rơi chiếc iPad.
Tiếng vỡ giòn tan.
An Nhiên mở to mắt, nhìn Phong chằm chằm. Cô run rẩy chỉ tay vào anh, rồi lại nhìn vào hình chiếu 3D.
"Giọng nói đó..." cô thì thầm. "Là anh."
Phong đứng bật dậy, lùi lại phía sau. "Không thể nào. Giọng tôi khàn hơn. Và tôi chưa bao giờ nói những lời sến súa đó."
"Phân tích tần số âm thanh: Trùng khớp 99.9%," Khai Minh lạnh lùng thông báo. "Kết luận: Người đàn ông trong đoạn ghi âm là Lâm Tấn Phong. Tuổi sinh học: 45."
Phong chết lặng. Anh nhìn An Nhiên. Cô gái từ tương lai. Cô ấy không đi tìm một người lạ. Cô ấy đi tìm anh.
Đột nhiên, An Nhiên ôm ngực, gục xuống. Cơn đau ập đến như búa tạ. Chiếc vòng tay rực sáng chói lòa.
"Aaaa!"
Không gian xung quanh họ vặn xoắn. Bức tường phòng khách biến mất. Thay vào đó là hình ảnh một thành phố đổ nát. Những tòa nhà chọc trời gãy đôi, bầu trời màu đỏ quạch như máu, và những cỗ máy khổng lồ đang lang thang trên mặt đất cháy xém.
"Đây là đâu?" Phong hét lên, cố gắng nắm lấy tay An Nhiên, nhưng tay anh xuyên qua cô như chạm vào khói.
"Tương lai," An Nhiên khóc, nước mắt cô bay ngược lên trời. "Đây là nơi tôi đến. Và anh... anh đã ở đó."
Cảnh tượng vụt tắt. Họ trở lại phòng khách. Nhưng Phong nhận ra sự thay đổi. Mái tóc đen của anh đã xuất hiện vài sợi bạc. Cây xương rồng trên bàn đã khô héo thành bụi.
Thời gian của Phong đang bị cô ấy "ăn mòn".
***
Chương 3: Nghịch Lý Của Trái Tim
"Chúng ta không có nhiều thời gian. Theo nghĩa đen." Phong nói, tay lia lẹ trên bàn phím điều khiển trung tâm.
Đã 12 giờ trôi qua kể từ sự kiện "chồng lấn" đó. Cả thành phố bắt đầu ghi nhận những hiện tượng lạ: Tuyết rơi giữa mùa hè, đồng hồ chạy ngược, người già trẻ lại trong vài phút.
An Nhiên ngồi trong lồng kính cách ly – nơi duy nhất ngăn chặn sự rò rỉ thời gian của cô. Cô nhìn Phong qua lớp kính dày.
"Tại sao anh lại giúp tôi?" cô hỏi qua hệ thống loa. "Lẽ ra anh nên giao nộp tôi, hoặc... loại bỏ tôi."
Phong không ngẩng đầu lên. "Vì tò mò khoa học."
"Nói dối."
Phong dừng tay. Anh nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên màn hình đen ngòm. "Vì tôi ở tương lai đã yêu cô. Và tôi muốn biết tại sao một kẻ khô khan như tôi lại có thể hi sinh mạng sống vì một người như cô."
An Nhiên mỉm cười, nụ cười buồn bã. "Anh ấy... tức là anh của sau này... rất dịu dàng. Anh ấy đã cứu tôi từ đống đổ nát. Anh ấy dạy tôi cách trồng hoa trong phòng thí nghiệm. Anh ấy chế tạo chiếc vòng này để giữ nhịp tim tôi ổn định, vì tôi mắc hội chứng 'lệch pha' bẩm sinh."
"Và rồi?"
"Và rồi anh ấy chế tạo cỗ máy 'Nhịp Thời Gian' để chữa bệnh cho tôi hoàn toàn. Nhưng thí nghiệm thất bại. Nó tạo ra một vết nứt, nuốt chửng cả thành phố. Anh ấy đẩy tôi vào buồng cứu sinh, tống tôi về quá khứ để tránh thảm họa."
Phong lặng người. Hóa ra, thảm họa ở tương lai là do chính anh gây ra. Anh là kẻ hủy diệt thế giới, chỉ vì muốn cứu một cô gái.
"Khai Minh," Phong thì thầm. "Tính toán xác suất."
"Nếu An Nhiên ở lại đây: Vũ trụ sụp đổ do nghịch lý vật chất trong 24 giờ tới. Nếu đưa An Nhiên trở lại tương lai: Cô ấy sẽ chết ngay lập tức vì môi trường độc hại ở đó."
"Còn cách thứ ba không?"
Im lặng. Tiếng quạt tản nhiệt quay vo vo.
"Có," Khai Minh đáp, giọng máy móc bỗng trở nên ngập ngừng. "Xóa bỏ nguyên nhân. Nếu anh không bao giờ nghiên cứu về thời gian, cỗ máy sẽ không được tạo ra, thảm họa không xảy ra. Tương lai sẽ thay đổi."
"Nhưng nếu thế..." Phong nhìn An Nhiên. "Cô ấy sẽ không bao giờ gặp tôi. Cô ấy sẽ không bao giờ được cứu. Cô ấy sẽ chết trong đống đổ nát đó."
"Không," An Nhiên lên tiếng. Cô đã nghe thấy tất cả. "Nếu anh thay đổi quá khứ, tương lai sẽ được viết lại. Em có thể sẽ không tồn tại, hoặc sẽ là một người khác, sống một cuộc đời bình thường. Không cần anh cứu."
Cô đặt bàn tay lên mặt kính. "Phong, hãy để em biến mất. Để giữ cho thế giới này tồn tại."
Trái tim Phong thắt lại. Một cảm giác đau đớn xa lạ nhưng mãnh liệt xâm chiếm lồng ngực. Đó không phải là logic. Đó là nỗi sợ mất mát.
***
Chương 4: Quyết Định Lúc Bình Minh
Bình minh lên, mang theo ánh sáng màu tím kỳ dị. Bầu trời đang rạn nứt thực sự. Những vết nứt đen ngòm như mạng nhện lan rộng trên không trung.
Phong đứng trước cỗ máy Chronos-X. Anh đã cài đặt xong chương trình tự hủy. Nhưng không phải hủy cỗ máy. Anh sẽ hủy toàn bộ dữ liệu nghiên cứu của đời mình.
An Nhiên đã bước ra khỏi lồng kính. Sự hiện diện của cô khiến sàn nhà dưới chân nứt toác, cỏ dại mọc lên rồi tàn lụi trong nháy mắt.
"Đến lúc rồi," cô nói, giọng bình thản lạ lùng.
Phong quay lại, nhìn cô. Anh muốn ôm cô, nhưng biết rằng một cái chạm lúc này có thể kích hoạt sự sụp đổ ngay lập tức.
"Nếu anh xóa dữ liệu," Phong nói, giọng run run. "Anh sẽ quên em. Em sẽ không bao giờ đến đây. Ký ức về mấy ngày qua... sẽ biến mất vĩnh viễn."
"Nhưng anh sẽ sống," An Nhiên mỉm cười. "Và anh sẽ không trở thành kẻ hủy diệt thế giới. Anh sẽ là một kỹ sư bình thường, uống cà phê dở tệ và hay càu nhàu."
Cô bước lại gần anh. Chiếc vòng tay sáng chói lòa, át cả ánh đèn neon.
"Em cá là ở một dòng thời gian khác, chúng ta sẽ gặp nhau ở quán cà phê, không phải trong phòng thí nghiệm này," cô thì thầm.
Phong nhắm mắt lại. Anh cảm nhận được sức nóng từ cô, không phải cái lạnh lúc đầu nữa. Đó là hơi ấm của sự sống.
"Anh hứa," Phong nói. "Anh sẽ tìm em. Dù ở dòng thời gian nào."
An Nhiên kiễng chân, đặt một nụ hôn lên môi anh.
Khoảnh khắc môi chạm môi, thế giới nổ tung.
Không phải tiếng nổ của bom đạn. Mà là tiếng vỡ của thủy tinh. Hàng triệu mảnh ký ức vỡ vụn.
Phong thấy mình già đi, rồi trẻ lại. Anh thấy mình cô độc, rồi thấy mình yêu cô, rồi thấy mình chết đi trong tay cô. Tất cả xảy ra trong một phần nghìn giây.
Tay anh nhấn nút Enter.
*"Xóa toàn bộ dữ liệu hệ thống Chronos."
"Thực thi."
"Hoàn tất."
"Tạm biệt, Lâm Tấn Phong."*
Ánh sáng trắng xóa nuốt chửng tất cả. An Nhiên tan biến thành hàng triệu hạt bụi ánh sáng, rực rỡ như pháo hoa, rồi tắt lịm vào hư vô.
***
Đoạn Kết: Quán Cà Phê Lúc 25 Giờ
Năm 2027.
Lâm Tấn Phong ngồi trong quán cà phê góc phố, gõ code cho một ứng dụng giao hàng thực phẩm. Nhàm chán. Tầm thường. Nhưng an toàn.
Anh không còn là kỹ sư thời gian. Anh đã bỏ dự án đó ba năm trước sau một cơn tai biến nhẹ khiến anh mất trí nhớ tạm thời. Các bác sĩ nói do anh làm việc quá sức. Anh không nhớ mình đã nghiên cứu cái gì, chỉ biết mỗi lần nhìn vào đồng hồ, anh lại thấy ngực mình nhói lên một nỗi đau không tên.
"Một Latte ít đường cho bàn số 4!"
Tiếng chuông cửa leng keng. Gió mùa thu lùa vào, mang theo vài chiếc lá khô.
Một cô gái bước vào. Cô mặc chiếc váy hoa đơn giản, mái tóc dài đen nhánh, tay cầm một cuốn sách cũ.
Phong ngẩng đầu lên theo phản xạ. Tim anh lỡ một nhịp.
Cô gái đó... có đôi mắt màu hổ phách.
Cô lướt qua bàn anh, vô tình đánh rơi chiếc đánh dấu sách. Phong cúi xuống nhặt giúp cô.
"Cảm ơn anh," cô gái mỉm cười nhận lại. Nụ cười ấy. Nó quen thuộc đến mức Phong cảm thấy như vừa bị một viên đạn bắn xuyên qua ký ức.
"Chúng ta... đã gặp nhau chưa?" Phong buột miệng hỏi. Một câu tán tỉnh sáo rỗng nhất lịch sử.
Cô gái nghiêng đầu, nhìn anh chăm chú. Trong đáy mắt cô, dường như có một tia sáng lóe lên, giống như phản chiếu của một chiếc vòng tay phát sáng nào đó đã không còn tồn tại.
"Em không chắc," cô nói, giọng nhẹ bẫng. "Nhưng em cảm giác như em đã đi một quãng đường rất xa, rất lâu... chỉ để uống ly cà phê này."
Phong nhìn vào khoảng không sau lưng cô. Đồng hồ trên tường chỉ 5 giờ chiều. Nhưng trong khoảnh khắc đó, anh cảm giác như kim giây đã dừng lại. Một nhịp thời gian riêng tư, chỉ dành cho hai người.
"Tôi là Phong," anh chìa tay ra.
Cô gái nắm lấy tay anh. Ấm áp. Thực tại.
"Em là An Nhiên."
Ngoài kia, thế giới vẫn quay. Nhưng trong quán nhỏ này, những vết nứt đã được hàn gắn, không phải bằng công nghệ, mà bằng một lời chào.