> Bố anh làm cán bộ, mẹ anh làm viên chức
Sáng đi làm đúng giờ, tối về lo cơm nước
Không sinh ra ngậm thìa vàng hay là sống xa hoa
Nhưng dạy anh cách đứng thẳng, không cúi đầu trước phong ba
Anh lớn lên từ khu phố, đèn đường với gió sương
Học cách mơ thật lớn dù đời còn thiếu thốn
Tiền không nhiều trong túi nhưng chí thì không nhỏ
Anh tin vào bản thân, chẳng cần ai bày tỏ
Rap anh không màu mè, lời thật như cuộc sống
Đi chậm nhưng chắc bước, không thích đường vòng
Nếu một ngày thành công, anh vẫn vậy thôi
Vẫn nhớ bữa cơm nhà, vẫn nhớ lời mẹ nói
Bố anh làm cán bộ, mẹ anh làm viên chức.
Anh lớn lên trong một căn nhà nhỏ nằm cuối con hẻm, nơi mỗi sáng đều nghe tiếng xe đạp lách cách và mùi cơm nóng tỏa ra từ bếp. Nhà không giàu, cũng chẳng nghèo đến mức thiếu thốn, nhưng mọi thứ đều gọn gàng, ngăn nắp – giống hệt cách bố mẹ anh sống.
Bố anh là người ít nói. Mỗi tối đi làm về, bố thường ngồi bên bàn gỗ cũ, đọc báo hoặc sửa lại mấy món đồ hỏng trong nhà. Ông không dạy anh bằng những lời hoa mỹ, chỉ bằng ánh mắt nghiêm nghị và câu nói quen thuộc:
“Làm gì thì làm, trước hết phải làm người cho đàng hoàng.”
Mẹ anh thì khác. Mẹ nói nhiều hơn, lo lắng nhiều hơn. Từ bữa ăn, chiếc áo anh mặc đi học, đến điểm số từng môn. Mẹ không mắng nặng lời, chỉ hay thở dài, nhưng chính những tiếng thở dài đó lại khiến anh cố gắng nhiều hơn bất cứ lời quát mắng nào.
Lớn lên, anh từng thấy mình thua kém. Bạn bè khoe điện thoại mới, giày xịn, còn anh vẫn mang chiếc balo cũ đã sờn quai. Có lúc anh tự hỏi: “Sao nhà mình không khá hơn?”
Nhưng rồi mỗi lần vấp ngã, anh lại thấy bố đứng phía sau, im lặng mà vững vàng. Mỗi lần mệt mỏi, anh lại thấy mẹ ngồi chờ bên mâm cơm, không hỏi nhiều, chỉ gắp cho anh miếng ngon nhất.
Anh bắt đầu viết rap từ những đêm khuya, khi cả nhà đã ngủ. Những câu chữ không trau chuốt, nhưng thật. Rap về con hẻm nhỏ, về bữa cơm gia đình, về bố làm cán bộ – mẹ làm viên chức, về một tuổi trẻ không hào nhoáng nhưng đủ ấm.
Anh không biết sau này mình có thành công hay không. Chỉ biết rằng, dù đi đến đâu, anh vẫn mang theo nền tảng ấy trong tim.
Một gia đình bình thường, nhưng dạy anh cách sống không tầm thường.