💔 Chương 6: Khoảng Cách Điểm Số Anh Em Thiên Vũ
Một khoảng cách 3.5 điểm trên bảng tổng kết. Đêm qua, Thiên Vũ đã phát hiện ra khoảng cách khác: giữa một sự thật nghiệt ngã và một lời nói dối cao thượng. Cả hai khoảng cách đều đang bóp nghẹt cậu.
🥈 Sự Công Bố Khắc Nghiệt
Thiên Vũ đứng trong hội trường, đầu óc quay cuồng với hình ảnh tờ giấy chẩn đoán ung thư não G3 của An. Đèn flash máy ảnh từ phóng viên của báo học đường chớp lia lịa vào bảng tổng kết được dán trang trọng. Khoảnh khắc này, theo lẽ thường, phải là khoảnh khắc Thiên Vũ hoàn toàn tập trung vào việc vượt qua Thiên Minh.
Nhưng hôm nay, điểm số trở nên vô nghĩa. Làm sao cậu có thể đặt nặng một con số khi biết rằng người con gái đã vô tình gây ra nỗi đau cho anh trai cậu lại đang đối diện với cái chết?
Tiếng vỗ tay vang lên. Thầy hiệu trưởng mỉm cười, chỉ vào bảng.
Hạng 1: Thiên Minh (98.5 điểm)
Hạng 3: Thiên Vũ (95.0 điểm)
Lại là 3.5 điểm. Khoảng cách đó vẫn sừng sững, không hề thay đổi. Thiên Vũ cảm thấy một sự thất bại cay đắng, không phải vì điểm số, mà vì sự bế tắc của chính mình. Cậu đã dốc hết sức học, nhưng anh trai cậu, dù bị vết nứt An giày vò, vẫn giữ được đỉnh cao.
Điều đó có nghĩa là, ngay cả khi Thiên Minh sụp đổ, anh ấy vẫn giỏi hơn cậu. Sự thật này làm tổn thương lòng tự trọng của Thiên Vũ còn hơn cả căn bệnh của An.
Thiên Minh bước tới, ánh mắt nhẹ nhõm nhưng vẫn thoáng buồn. "Anh đã nghĩ anh sẽ thua em. Chúc mừng, Vũ. Môn Lý của em rất xuất sắc."
Thiên Vũ quay đi, không thèm nhìn anh trai. Mọi lời khen của Thiên Minh lúc này đều nghe như sự ban ơn từ người chiến thắng.
"Anh còn thời gian để quan tâm đến điểm số của em sao, Thiên Minh?" Thiên Vũ lạnh lùng hỏi, giọng cậu mang theo sự mỉa mai đến tột độ. "Em tưởng anh chỉ còn nghĩ đến việc An đã 'phản bội' anh như thế nào."
Thiên Minh khẽ nhíu mày. "Đừng nói chuyện đó ở đây. Anh... anh vẫn ổn."
"Anh ổn? Anh trông như một người chết rồi sống lại," Thiên Vũ gằn giọng, kéo Thiên Minh ra khỏi đám đông. "Anh đã bị đánh bại, bị vứt bỏ, và anh vẫn ở đó, hoàn hảo với 98.5 điểm. Anh có biết tại sao không? Vì anh quá hoàn hảo nên anh không bao giờ nhìn thấy sự thật nằm ngay trước mắt mình!"
Thiên Minh lùi lại. "Em đang nói cái gì vậy, Vũ?"
"Em nói là anh bị mù!" Thiên Vũ cảm thấy cơn tức giận bốc lên, nhưng nó không phải chỉ là sự ghen tị về điểm số nữa. Nó là sự phẫn nộ vì Thiên Minh ngu ngốc mà chịu đau khổ, phẫn nộ vì An phải hy sinh đến mức đó. "Anh cứ ôm khư khư cái nỗi đau bị phản bội giả tạo đó, trong khi có những thứ quan trọng hơn cả lòng tự trọng chết tiệt của anh đang chờ đợi!"
"Anh không hiểu. Em đã thua, và em đang giận lây sang người khác sao?" Thiên Minh nói, bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Đúng! Em thua! Anh thắng! Anh luôn thắng!" Thiên Vũ buông ra một tiếng cười cay đắng. "Nhưng trong cuộc chiến thật sự, cuộc chiến không có bảng điểm, anh đã thua thảm hại, Thiên Minh. Anh đã để An tự tay xé nát trái tim mình chỉ để bảo vệ cái tương lai sáng lạn của anh! Anh có biết cô ấy đã phải trả giá bằng cái gì không?"
Thiên Vũ dừng lại, nhận ra mình đã gần như bật ra toàn bộ bí mật. Cậu cắn chặt môi, mắt rực lửa. Cậu không thể phá vỡ lời thề im lặng của An, nhưng cậu cũng không thể để Thiên Minh tiếp tục bị dày vò.
"Em chỉ muốn nói," Thiên Vũ thì thầm, "khoảng cách giữa hai chúng ta không phải là 3.5 điểm, mà là khoảng cách giữa sự thật và lời nói dối."
🚗 Hành Trình Tới Sự Thật
Vũ bỏ đi, để lại Thiên Minh ngập trong sự hoang mang. Cậu đã lỡ lời, và giờ cậu phải hành động nhanh. Cậu không thể chịu được áp lực của sự thật này một mình.
Cậu lái xe tới địa chỉ mà cậu tìm được trong tài khoản phụ của An—một căn hộ nhỏ, đơn giản, cách xa khu vực sống của họ. Cậu đã bỏ qua cuộc họp gia đình về điểm số, bỏ qua cả sự thất vọng của cha. Lúc này, cậu chỉ là người em trai đang cố gắng cứu vãn người anh trai của mình.
Căn hộ tối mờ. Cánh cửa hé mở. Thiên Vũ bước vào.
An đang ngồi trên chiếc ghế bành, người cô gầy rộc, làn da nhợt nhạt. Cô không ngạc nhiên khi thấy Thiên Vũ. Có lẽ cô biết cậu sẽ tìm ra.
"Chị An," Thiên Vũ gọi, giọng cậu nghẹn lại.
An quay đầu lại, đôi mắt cô sâu thăm thẳm và trống rỗng. Trên đầu cô, một lớp tóc mỏng tang vừa mọc lại sau những đợt hóa trị.
"Vũ. Chị biết em sẽ tới. Chị đã cố gắng khóa mọi thứ..." An cười nhẹ, nụ cười yếu ớt như một ngọn nến sắp tắt.
"Tại sao? Tại sao chị lại phải làm thế?" Thiên Vũ tiến đến, quỳ xuống trước mặt cô. Nỗi ghen tị và sự cạnh tranh trước đây tan biến, chỉ còn lại sự thương xót. "Chị biết Thiên yêu chị đến mức nào không? Anh ấy thà đối diện với cái chết của chị còn hơn là sống trong sự dối trá này! Anh ấy đang tự hủy hoại bản thân!"
An từ từ nắm lấy tay cậu, sức mạnh trong bàn tay cô khiến Thiên Vũ bất ngờ.
"Chị biết," An nói. "Nhưng anh ấy không được phép bị phân tâm. Tương lai của Thiên Minh không phải là chăm sóc một bệnh nhân sắp chết. Anh ấy phải là số một. Anh ấy phải là niềm hy vọng của mọi người. Đây là sự hy sinh cuối cùng của chị cho anh ấy. Nếu Thiên biết, anh ấy sẽ bỏ dở tất cả để ở bên chị."
"Nhưng anh ấy hận chị!"
"Hận thù là động lực tốt hơn lòng thương hại," An thì thầm. Nước mắt lăn dài trên má cô. "Thiên Vũ, em là người duy nhất biết. Em phải hứa với chị. Giữ bí mật này. Đừng để vết nứt này... trở thành một thảm họa cho Thiên."
Thiên Vũ nhìn vào khuôn mặt đầy vẻ cầu xin của An. Cậu hiểu, An không chỉ bảo vệ Thiên Minh khỏi sự đau khổ; cô đang bảo vệ cả sự nghiệp, ước mơ, và vị thế của anh cậu.
Nhưng làm thế nào cậu có thể giữ bí mật này, khi nó đang đẩy Thiên Minh vào một hố sâu tuyệt vọng? Thiên Vũ đã tìm thấy bí mật động trời, nhưng giờ đây, cậu lại phải đứng giữa hai người cậu yêu quý nhất, giữa một lời thề và sự thật.
"Em xin lỗi, chị An," Thiên Vũ nói, nước mắt rơi. "Em không thể hứa."
"Em—"
Thiên Vũ đứng dậy, quyết đoán. "Nếu anh ấy có thể thắng em 3.5 điểm khi đang đau khổ, thì anh ấy đủ mạnh mẽ để đối diện với sự thật này. Em không muốn anh ấy sống một cuộc đời hoàn hảo được xây dựng trên sự hy sinh của chị."
Cậu bước nhanh ra cửa, bỏ lại An trong căn phòng tối, người con gái đã tự nguyện trở thành "kẻ ác" trong câu chuyện tình yêu của chính mình. Thiên Vũ không còn quan tâm đến điểm số nữa. Cậu chỉ có một mục tiêu: kết thúc sự dối trá này.
Nhưng Thiên Minh có còn đủ lý trí để tin lời em trai mình, khi mà sự hận thù An đã ăn sâu vào trái tim anh?