Quang Hùng
Quang Hùng lớn lên ở một thị trấn nhỏ, nơi buổi chiều luôn nhuộm vàng những mái nhà cũ và tiếng xe đạp lăn chầm chậm trên con đường bê tông nứt nẻ. Hùng không phải người nổi bật giữa đám đông, nhưng lại là kiểu người khiến ai tiếp xúc rồi cũng nhớ.
Ngày còn đi học, Hùng ngồi bàn cuối, hay chống cằm nhìn ra cửa sổ. Không phải vì chán học, mà vì trong đầu cậu lúc nào cũng đầy những suy nghĩ lặng lẽ. Cậu thích quan sát mọi thứ: giọt mưa trượt trên ô cửa, tiếng phấn kêu nhẹ trên bảng, và cả những ước mơ nhỏ bé mà cậu chưa từng nói ra.
Cuộc sống không lúc nào dễ dàng. Có những ngày Quang Hùng mệt đến mức chỉ muốn dừng lại, nhưng cậu chưa bao giờ bỏ cuộc. Cậu tin rằng chỉ cần đi chậm hơn người khác một chút cũng không sao, miễn là vẫn đi tiếp.
Nhiều năm sau, khi quay lại thị trấn cũ, Quang Hùng đứng bên bờ sông nhìn dòng nước lặng lẽ trôi. Cậu mỉm cười. Hóa ra quãng đường dài nhất không phải là đi xa đến đâu, mà là hành trình trưởng thành trong chính mình 🫶