Sau khi rời khỏi căn cứ an toàn, Alessandro Moretti trở về châu Âu.
Linh Vũ quay lại châu Á.
Thế giới ngầm thở phào.
Liên minh nguy hiểm đã kết thúc. Hai đế chế lại đứng ở hai đầu bàn cờ, cách nhau bởi đại dương, máu và những quy tắc bất thành văn.
Mọi thứ nên trở lại như cũ.
Nhưng không.
Alessandro bắt đầu nhận ra sự thay đổi trong chính mình từ những điều rất nhỏ.
Ông chần chừ trước các quyết định thanh trừng.
Ông đọc lại báo cáo nhiều hơn một lần.
Và đôi khi—rất hiếm—ông tự hỏi: Nếu là Linh Vũ, cô ta sẽ làm gì?
Suy nghĩ đó khiến ông khó chịu.
Ông ghét việc một người phụ nữ từng là kẻ thù lại để lại dấu vết trong cách ông suy nghĩ. Ghét hơn nữa việc ông không thể xóa đi.
Ở phía bên kia thế giới, Linh Vũ cũng không khá hơn.
Cô vẫn lạnh lùng.
Vẫn chính xác.
Nhưng mỗi khi có báo cáo liên quan đến châu Âu, cô đều đọc kỹ hơn mức cần thiết.
Cố vấn của cô nhận ra sự do dự ấy.
“Cô vẫn chưa cắt đứt hoàn toàn với Moretti,” hắn nói thẳng.
Linh Vũ không phản ứng ngay.
“Cắt đứt,” cô lặp lại, giọng đều đều.
“Anh nghĩ cảm xúc là thứ có thể cắt như một sợi dây sao?”
Cố vấn im lặng.
Vì trong thế giới của họ, câu hỏi đó nguy hiểm hơn bất kỳ khẩu súng nào.
Sóng gió bắt đầu khi một tổ chức nhỏ ở Trung Đông bị tiêu diệt trong vòng hai mươi bốn giờ. Quá nhanh. Quá sạch. Và quan trọng nhất—dấu vết để lại mang phong cách của cả hai đế chế.
Tin đồn lan đi.
“Moretti và Linh Vũ tái hợp.”
“Họ đang thanh trừng phần còn lại của thế giới ngầm.”
“Cuộc chiến lớn sắp bắt đầu.”
Alessandro ném tập hồ sơ xuống bàn.
“Không phải tôi,” ông nói lạnh lùng.
“Nhưng người khác đang muốn thế giới tin là ngài,” thuộc hạ đáp.
Cùng lúc đó, ở châu Á, Linh Vũ cũng nhận được báo cáo tương tự.
Cô nhìn bản đồ, những dấu đỏ loang ra như máu.
Họ đang ép chúng ta trở thành kẻ thù thực sự.
Và nếu không có lựa chọn khác, thế giới ngầm sẽ buộc một trong hai phải chết—để trật tự được lập lại.
Lần tái ngộ thứ hai không có ban công, không có sa mạc.
Chỉ có một nhà thờ bỏ hoang ở Đông Âu, đêm mưa, và mùi ẩm mốc của đá cũ.
Họ bước vào từ hai phía đối diện.
Không chào hỏi.
Không vòng vo.
“Cô biết không phải tôi,” Alessandro nói trước.
Linh Vũ gật đầu.
“Tôi biết.”
“Nhưng thế giới thì không.”
“Và thế giới cần một xác chết,” cô đáp.
Im lặng kéo dài.
Alessandro nhìn cô, ánh mắt không còn sắc bén như trước.
“Chúng ta đang trở thành điểm yếu của nhau.”
“Không,” Linh Vũ sửa lại.
“Chúng ta đã là điểm yếu.”
Cô rút súng ra, đặt lên bệ đá giữa họ.
“Nếu cần một kẻ chết,” cô nói, “hãy là tôi.”
Alessandro sững lại.
“Cô điên rồi.”
“Không,” Linh Vũ đáp. “Tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết. Nếu anh chết, châu Âu sẽ hỗn loạn. Nếu tôi chết, châu Á sẽ có người kế nhiệm.”
“Cô không có quyền quyết định như vậy,” Alessandro gằn giọng.
“Anh cũng không có quyền khiến tôi sống,” cô nhìn thẳng vào ông. “Đây là hậu quả của việc chúng ta yêu nhau.”
Từ yêu vang lên giữa nhà thờ trống rỗng như một lời thú tội.
Alessandro tiến lên một bước.
“Cô nghĩ tôi sẽ để cô chết thay tôi?”
“Anh nghĩ tôi sẽ để anh chết vì tôi sao?” Linh Vũ đáp lại, không lùi.
Hai người đứng rất gần nhau. Gần đến mức Alessandro có thể thấy vết mệt mỏi trong mắt cô—thứ mà cô chưa từng để lộ.
“Chúng ta từng ghét nhau,” ông nói khẽ.
“Phải,” cô đáp.
“Ghét đến mức muốn giết.”
“Giờ thì sao?”
Linh Vũ im lặng rất lâu.
“Giờ,” cô nói, “chúng ta biết nếu bóp cò… người đau hơn sẽ là kẻ còn sống.”
Tiếng súng vang lên bên ngoài nhà thờ.
Không phải của họ.
Kẻ thứ ba cuối cùng đã tìm đến, mang theo đội lính đánh thuê—muốn kết thúc cả hai cùng lúc.
Alessandro kéo Linh Vũ vào bóng tối phía sau bức tường đá.
“Vẫn còn muốn chết không?” ông hỏi, giọng gấp.
Linh Vũ nạp đạn.
“Không phải hôm nay.”
Họ chiến đấu lưng tựa lưng như chưa từng tách rời. Mọi chuyển động đều ăn khớp—quá quen thuộc, quá chính xác.
Không còn ghét.
Không còn nghi ngờ.
Chỉ còn niềm tin sinh tử.
Khi tiếng súng tắt, nhà thờ chỉ còn lại họ và xác chết.
Linh Vũ ngồi xuống bậc thềm, thở chậm lại. Alessandro đứng trước mặt cô.
“Chúng ta không thể quay lại như trước,” cô nói.
“Chúng ta cũng không thể tiếp tục như thế này,” ông đáp.
Linh Vũ ngẩng lên.
“Vậy thì sao?”
Alessandro chìa tay ra.
“Chúng ta thay đổi luật chơi.”
Cô nhìn bàn tay ấy rất lâu—bàn tay từng là kẻ thù, từng là nơi cô tìm thấy sự an toàn nguy hiểm nhất đời mình.
Cuối cùng, Linh Vũ đặt tay mình vào đó.
Không phải như một lời hứa.
Mà như một tuyên chiến với cả thế giới ngầm