Sau buổi tối đó, James bắt đầu nhận ra một điều rất khó chịu:
Martin không còn là người dễ bỏ qua như trước.
Không phải vì cậu làm gì quá khác. Martin vẫn cười nói bình thường, vẫn trêu chọc người khác, vẫn xuất hiện đúng lúc cần thiết. Nhưng có một thứ đã thay đổi rất nhỏ, đến mức nếu không để ý, sẽ chẳng ai nhận ra.
Martin không còn để James ở ngoài tầm mắt.
James phát hiện ra điều đó trong những khoảnh khắc rất vụn vặt. Khi anh đang nói chuyện với cấp dưới, Martin sẽ đứng ở một vị trí vừa đủ gần để nghe thấy toàn bộ. Khi có người khác vô tình chạm vào vai James trong thang máy đông người, ánh mắt Martin lập tức trầm xuống, dù cậu không nói gì. Khi James rời phòng họp muộn, Martin luôn là người rời đi sau cùng.
Không phải trùng hợp. James chắc chắn.
“Cậu đang theo dõi tôi?”
James hỏi thẳng trong một buổi tối chỉ còn hai người trong văn phòng.
Martin đang đứng bên cửa sổ, ánh đèn thành phố hắt lên gương mặt cậu, làm đường nét vốn trẻ trung trở nên sắc hơn. Nghe vậy, cậu quay lại, hơi nghiêng đầu.
“Nếu em nói là không, anh có tin không?”
James khoanh tay. “Tôi không thích cảm giác bị quan sát.”
Martin mỉm cười, nụ cười không còn mang vẻ trêu đùa quen thuộc. “Vậy anh cũng nên hiểu cảm giác của em.”
James khựng lại. “Cảm giác gì?”
“Cảm giác biết có người luôn giữ khoảng cách.” Martin bước lại gần hơn một chút. “Và không cho phép ai vượt qua.”
James không lùi, nhưng toàn thân căng cứng. “Cậu đang muốn gì?”
Martin nhìn anh rất lâu. Ánh mắt ấy không vội, không né tránh, giống như đang cân nhắc từng phản ứng nhỏ nhất của James.
“Em chỉ muốn ở trong phạm vi mà anh cho phép.” Martin nói chậm. “Nhưng nếu anh không nói rõ, em sẽ tự tìm cách.”
James siết chặt hàm. “Đừng thử giới hạn của tôi.”
Martin bật cười khẽ. “Anh nghĩ em chưa thử sao?”
Từ hôm đó, mối quan hệ giữa họ bước sang một trạng thái rất lạ. Không còn đối đầu công khai, cũng không hẳn là hòa hoãn. Giống như hai người cùng đứng trong một không gian hẹp, đủ gần để cảm nhận hơi thở của nhau, nhưng không ai chịu bước thêm nửa bước.
James bắt đầu để ý mình không thích khi Martin biến mất. Một buổi sáng cậu đến muộn, văn phòng bỗng yên ắng đến khó chịu. Một cuộc họp không có Martin, James liên tục mất tập trung, dù nội dung vẫn trôi chảy như thường.
Anh ghét cảm giác đó.
“Anh đang tìm em?”
Martin hỏi khi xuất hiện phía sau, giọng mang theo ý cười rất nhẹ.
James quay lại. “Cậu nghĩ quá nhiều.”
“Vậy sao anh nhìn cửa suốt năm phút?” Martin tiến lại gần, đứng chắn tầm nhìn của James. “Em đứng đây rồi.”
James không trả lời. Nhưng anh cũng không đẩy Martin ra.
Sự chiếm hữu của Martin không ồn ào, không lộ liễu. Cậu không tuyên bố, không tranh giành, chỉ lặng lẽ đặt mình vào những vị trí mà James không thể phớt lờ. Một chỗ ngồi quen thuộc bên cạnh. Một tin nhắn đúng lúc James mệt mỏi nhất. Một câu nói rất bình thường nhưng luôn đánh trúng điểm yếu.
“Anh không cần phải gồng lên khi ở cạnh em.”
“Anh không thích bị người khác chạm vào, đúng không?”
“Em để ý thấy anh chỉ thực sự thả lỏng khi không có ai khác.”
James nhận ra Martin biết anh nhiều hơn mức cho phép.
“Cậu đừng tưởng mình quan trọng đến thế.”
James nói, nhưng giọng đã mất đi sự sắc bén ban đầu.
Martin cúi xuống, tay chống lên bàn, vô tình tạo thành khoảng không gian kín giữa hai người. “Em không tưởng. Em chỉ chắc.”
Sự chắc chắn đó khiến James bối rối.
Một tối muộn, sau khi hoàn tất một thương vụ căng thẳng, James ngồi lại một mình trong phòng làm việc. Đầu óc anh rối loạn hơn bình thường. Khi cửa mở ra, anh không cần quay lại cũng biết là ai.
“Em vào mà không gõ cửa?” James nói.
“Anh không khóa.” Martin đáp, giọng rất gần.
James ngẩng lên. Martin đứng ngay trước bàn, ánh mắt tối hơn mọi khi.
“Anh mệt.” Martin nói. “Em thấy rồi.”
James không hiểu vì sao câu nói đó khiến ngực mình nặng đi. “Cậu không có quyền—”
“Em không cần quyền.” Martin ngắt lời. “Em chỉ cần anh đừng tự chịu một mình.”
Không khí giữa họ đặc lại. Martin đưa tay ra, chạm rất khẽ vào cổ tay James, như đang dò xét phản ứng. James không rút lại.
“Anh không thích điều này.” James nói.
“Anh không ghét.” Martin sửa lại.
James im lặng. Sự im lặng đó chính là sự cho phép nguy hiểm nhất.
Martin cúi xuống, trán gần chạm trán James. Không hôn, không chạm thêm, chỉ là khoảng cách gần đến mức không thể giả vờ bình thường.
“Anh là của riêng em, theo cách anh cho phép.” Martin nói khẽ. “Và em sẽ không để ai khác bước vào.”
James nhắm mắt lại trong một giây rất ngắn. Khi mở ra, anh không đẩy Martin ra, cũng không kéo lại.
Chỉ nói một câu, trầm và rõ.
“Đừng đi quá xa.”
Martin mỉm cười. “Em chưa từng có ý định lùi.”
Winthin Reach
Đừng đi quá xa
Em chưa từng có ý định lùi