Mùa hạ năm mười hai tuổi, Kiều Dương lần đầu tiên biết thế nào là bất lực.
Con ngõ nhỏ nơi hai đứa lớn lên vẫn còn mùi hoa dạ lan hương quen thuộc. Kiều Dương ngồi trên bậc thềm nhà, ôm cặp sách, chờ một người sẽ không bao giờ tới.
Mạnh Hiên nói hôm nay sẽ dẫn cậu đi mua kem.
Nhưng điện thoại của mẹ vang lên, giọng nói run rẩy, những con số lạnh lùng và hai chữ *phá sản* rơi xuống như sấm sét. Đêm đó, Kiều Dương bị đánh thức, hành lý được nhét vội vàng, xe lăn bánh rời khỏi thành phố khi trời còn chưa sáng.
Cậu không kịp để lại lời nhắn.
Không kịp nhìn Mạnh Hiên thêm lần nào nữa.
Mạnh Hiên đứng trước căn nhà trống rỗng của Kiều Dương suốt cả buổi chiều.
Ban đầu là lo lắng.
Sau đó là giận dữ.
Cuối cùng chỉ còn lại im lặng.
Cậu không khóc. Chỉ từ hôm đó, Mạnh Hiên học cách không chờ đợi ai nữa.
Năm mười tám tuổi, Kiều Dương chuyển trường.
Ngày đầu bước vào lớp mới, cậu đối diện với ánh mắt quen thuộc đến đau lòng.
Mạnh Hiên.
Cao hơn, lạnh hơn, xa lạ hơn.
Ánh mắt hai người chạm nhau, nhưng không ai nói một lời.
Kiều Dương nhận ra, dù Mạnh Hiên không nói chuyện với mình, vẫn luôn âm thầm giúp đỡ.
Đổi chỗ ngồi.
Giữ lại phần ăn.
Che mưa trong những ngày bão.
Trái tim đóng băng kia chưa từng quên cậu.
Khi bí mật phá sản được nói ra, Kiều Dương lần đầu bật khóc trước mặt Mạnh Hiên.
“Xin lỗi… lúc đó tớ không có lựa chọn.”
Mạnh Hiên ôm cậu vào lòng, giọng khàn đi:
“Chỉ cần cậu quay lại… bao nhiêu năm tớ cũng đợi.”
Mạnh Hiên vẫn lạnh lùng với thế giới.
Nhưng với Kiều Dương, cậu dành cả đời dịu dàng.
Thanh mai trúc mã, đi lạc một đoạn đường dài, cuối cùng vẫn tìm thấy nhau giữa dòng người đông đúc.
*Hết.*