Châu Vỹ Liên tựa vào tấm tường gạch đỏ sau trường, cô vẫn nhớ rõ cảm giác sân trường phủ đầy lá vàng, gió thu thổi nhẹ qua từng tán cây bàng, mang theo mùi đất ẩm và lá khô, như nó muốn nhắc nhở cô về một mùa thu xưa xa nhưng vẫn sống động trong tâm trí. Những chiếc lá rơi lác đác dưới chân, và cô tự nghĩ, mùa thu luôn là mùa của những khởi đầu và kết thúc không trọn vẹn.
Vỹ Liên và Thời Nhi là bạn thân từ hồi mới chập chững bước vào lớp 10. Lúc ấy, Vỹ Liên còn rụt rè, hay lúng túng trong từng bước đi, còn Thời Nhi thì luôn tràn đầy năng lượng, luôn nở nụ cười tinh nghịch, em như một đóa mặt trời luôn được thắp sáng trong một trái tim bồi hồi. Hai cô nhanh chóng trở thành đôi bạn không thể tách rời. Đi học cùng nhau, ăn trưa cùng nhau, kể nhau nghe đủ thứ chuyện trên đời – từ những bí mật nho nhỏ đến những ước mơ lớn lao. Với người ngoài, đó là tình bạn bình thường, nhưng với Vỹ Liên, tình cảm dành cho Thời Nhi đã âm thầm vượt qua ranh giới tình bạn mong manh nhưng cũng đầy rủi ro.
Ngày đầu tiên Vỹ Liên tỏ tình với Thời Nhi là một buổi chiều mưa hồi cấp ba. Hai cô đứng trú mưa dưới mái hiên lớp học, mưa rơi tí tách, không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng mưa và nhịp tim rộn rã. Vỹ Liên run run, đưa tay khẽ hứng lấy những hạt mưa rơi, rồi thốt lên lời thổ lộ mộc mạc nhưng đầy chân thành:
“Tớ… tớ thích cậu…”
Nhưng Thời Nhi, với ánh mắt đầy hiếu kỳ, lại bật cười:
“Cậu đùa hả? Thật sự là cậu đang đùa tớ đúng chứ?”
“Tớ thấy cậu nói dối bắt đầu nhiều hơn rồi đấy, cậu không sợ xuống địa ngục sao?”
Vỹ Liên đỏ mặt, tim nhói lên, nhưng chỉ biết gật nhẹ, nuốt vào lòng nỗi niềm chưa được đáp lại. Từ đó, cô giấu kín tình cảm, vẫn ở bên Thời Nhi, cười nói vui vẻ cùng cô, nhưng bên trong là một nỗi đau âm ĩ và lặng thầm.
Học cùng nhau, trải qua những năm tháng cấp ba, tình bạn ấy càng sâu đậm. Vỹ Liên quan sát từng cử chỉ nhỏ của Thời Nhi: khi cô nhíu mày tập trung học, khi cô nhăn mặt vì một bài toán khó, hay khi cô cười đùa vô tư với bạn bè. Mỗi khoảnh khắc đều khắc sâu trong tâm trí khiến tim Vỹ Liên nhói lên, nhưng cô không dám nói thêm. Cô yêu Thời Nhi trong im lặng, và chấp nhận rằng Thời Nhi sẽ luôn coi tình cảm ấy như một trò đùa lố bịch.
Lên đại học, họ vẫn chọn cùng trường, cùng khoa, cùng ký túc xá gần nhau... Vỹ Liên tưởng rằng từng ấy sự gần gũi sẽ làm cho khoảng cách giữa hai trái tim gần hơn, nhưng thực tế càng lúc càng phức tạp. Thời Nhi vẫn hồn nhiên, vẫn cho rằng đấy chỉ là một lời nói dối không đáng nhớ, Thời Nhi đã sớm quên nó đi từ lâu, điều đó khiến cô vừa yêu vừa đau. Mỗi khi Thời Nhi cười, trái tim Vỹ Liên lại nhảy loạn nhịp. Mỗi khi Thời Nhi kể một câu chuyện hài hước hay trêu chọc cô, Vỹ Liên chỉ biết cười gượng, lòng vừa ngọt vừa nhói.
Mùa thu năm thứ hai đại học, khi những tán bàng ngoài cửa sổ bắt đầu nhuộm vàng, Vỹ Liên quyết định một lần nữa bày tỏ tất cả tình cảm của mình. Buổi chiều ấy, gió thu thổi nhè nhẹ, lá bàng bay liêu xiêu trong gió, cả khuôn viên ký túc xá nhuốm màu vàng ấm áp. Họ đi dạo quanh hồ nhỏ, nơi những kỷ niệm tuổi học trò vẫn vẹn nguyên trong tâm trí Vỹ Liên.
Cô dừng lại, nhìn Thời Nhi với đôi mắt không giấu nổi cảm xúc:
“Thời Nhi… tớ… tớ thích cậu. Không phải đùa đâu. Tớ đã yêu cậu từ rất lâu rồi.”
Thời Nhi nhướn mày, ánh mắt long lanh nhưng vẫn pha chút vô tư:
“Cậu lại đùa nữa rồi, đúng không? Thu sang là cậu lại đùa kiểu này?”
Tim Vỹ Liên như ngừng đập trong khoảnh khắc ấy. Cô thấy nỗi đau trào lên dữ dội, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười:
“Không phải đâu… tớ thật lòng.”
Thời Nhi cười, đá viên sỏi đầy cát bụi xuỗng hồ, tạo ra một rung chuyển giữa mặt nước tĩnh lặng, coi như chuyện không đáng để bận tâm:
“Ừ thì… tớ hiểu rồi… nhưng cậu biết mà, tớ vẫn xem mọi chuyện là vui thôi. Chúng ta vẫn là bạn, chứ?”
Vỹ Liên gật, đôi mắt rưng rưng. Cô hiểu rằng, tình cảm của mình, dù chân thật đến đâu, vẫn chưa bao giờ được Thời Nhi coi trọng.
Những ngày sau đó, mọi thứ vẫn diễn ra như cũ. Họ đi học cùng nhau, ăn cùng nhau, đi dạo quanh hồ vào những chiều thu nhuốm vàng. Thời Nhi vẫn là một cô bé vô lo vô nghĩ, vẫn trêu chọc Vỹ Liên bằng những trò đùa quen thuộc, khiến trái tim cô vừa có cảm giác như những năm tháng đầu tiên cả hai gặp nhau, vừa ấm áp lại vừa quen thuộc. Vỹ Liên lặng lẽ quan sát, âm thầm yêu, nhưng không dám thốt ra thêm lời nào. Yêu không phải lúc nào cũng cần được đáp lại; chỉ cần ở bên người mình yêu, vậy là đủ.
Một tối muộn, trong ký túc xá yên tĩnh, Vỹ Liên nằm trên giường, tay ôm cuốn nhật ký. Trong đó, cô viết: “Thời Nhi à… có lẽ cậu sẽ không bao giờ hiểu… nhưng tớ vẫn sẽ yêu cậu. Không cần đáp lại, chỉ cần tồn tại bên cậu như vậy là đủ rồi…”
Một chiều cuối tuần khác, gió thu thổi nhẹ, lá vàng rơi đầy mặt hồ. Thời Nhi cúi xuống nhặt một chiếc lá, nhẹ nhàng đặt lên đôi tay đang rung nhẹ của Vỹ Liên, ánh mắt dịu dàng:
“Đi thôi, trời tối quá rồi.”
Vỹ Liên nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang khuất dần sau màn đêm, lòng đầy những suy nghĩ rối bời. Cô tự nhủ: “Có lẽ mình sẽ luôn là bạn, hay là hơn cả bạn, mà Thời Nhi chưa từng nhận ra. Và một ngày nào đó… cậu sẽ hiểu.”
Nhưng liệu ngày đó có đến không? Hay chỉ còn lại những ký ức mùa thu năm ấy, những câu nói không trọn vẹn, và tình cảm âm thầm đang không ngừng nhói lên bên trong lồng ngực?
Vỹ Liên quay về ký túc xá, mắt nhìn xuống cuốn sổ, bút vẫn đặt trên trang nhật ký trống. Cô không viết gì thêm, chỉ biết rằng tình cảm này, dù chưa được đáp lại, vẫn là một phần quan trọng của tuổi trẻ, một phần của chính cô.
Bên ngoài, gió thổi qua những tán cây, lá vàng rơi lặng lẽ, phản chiếu ánh sáng cuối ngày. Câu chuyện giữa Vỹ Liên và Thời Nhi chưa kết thúc. Nó chỉ mới bắt đầu, một góc nhỏ của tuổi trẻ, nơi mà tình cảm thầm lặng vẫn âm thầm len lỏi, dù chưa bao giờ được công nhận và trân trọng.