Họ gặp nhau trong tiệm sửa radio cuối xóm.
Hôm đó trời không nắng gắt, cũng không mưa. Một buổi chiều lửng lơ, gió thổi mùi bụi và mùi kim loại cũ. Tiệm radio mở cửa, ánh đèn vàng yếu ớt như đang cố giữ lại một thời đã qua.
Cậu mang theo một chiếc radio nhỏ, vỏ nhựa nứt một góc.
Anh mang theo chiếc radio lớn hơn, cũ hơn, nặng hơn.
Cả hai đều đứng chờ.
Trong tiệm, ông chú Tư cúi đầu, tay lần từng con ốc. Quạt máy quay chậm. Trên kệ, những chiếc radio khác đang thì thầm.
Cậu ngồi xuống trước.
Anh đứng sau, rồi cũng ngồi xuống chiếc ghế gỗ còn trống.
Không ai nói gì.
Radio của cậu được sửa trước. Ông Tư bật thử. Tiếng nhạc vang lên, hơi rè, nhưng lành lặn. Cậu mỉm cười, gật đầu cảm ơn. Khi đứng dậy, cậu quay sang anh, nhìn chiếc radio trong tay anh.
“Cái này chắc lâu rồi.”
Cậu nói, rất nhỏ.
“Ừ.”
Anh đáp.
“Của ba tôi.”
Cậu không hỏi thêm. Chỉ ngồi lại. Như thể cả hai đều không vội mang radio về.
Ông chú Tư nhận chiếc radio của anh. Lật ra. Chỉnh dây. Bật thử. Tiếng nói trong radio đứt quãng, như ai đó đang nói mà bị ngắt giữa chừng.
“Hay bị vậy.”
Anh nói.
“Mở lên là nói được một lúc, rồi im.”
Cậu nhìn chiếc radio.
“Nhà tôi cũng thế.”
Cậu nói.
“Không phải radio. Người.”
Anh không hiểu hết. Nhưng cũng không hỏi.
Trong lúc chờ, họ ngồi nghe một chương trình cũ. Giọng phát thanh viên trầm, đọc chậm. Nói về một buổi chiều nào đó rất xa. Không ai trong tiệm nói chuyện. Nhưng không thấy im lặng.
Anh nhìn tay cậu. Tay cậu đặt trên đầu gối, nắm hờ quai túi. Nhỏ. Có vết mực lem.
“cậu viết à?”
Anh hỏi.
“Có.”
Cậu gật.
“Viết rồi xé.”
Anh cười nhẹ.
“Radio cũng vậy.”
“Phát rồi… mất.”
Họ nhìn nhau. Không lâu. Nhưng đủ để nhớ.
Radio sửa xong. Ông chú Tư đưa cho anh.
“Nghe được rồi.”
Ông nói.
“Nhưng đừng mở lớn quá.”
Anh trả tiền. Cậu đứng dậy cùng lúc. Họ bước ra khỏi tiệm, mỗi người ôm một chiếc radio, như ôm một phần nhà mình.
Ngoài phố, trời bắt đầu sẫm.
Cậu dừng lại.
“Nhà anh ở đâu?”
Anh chỉ tay về phía con đường nhỏ.
“Cuối hẻm.”
Cậu gật.
“Nhà tôi ngược lại.”
Họ đứng thêm một chút. Không ai nói câu chào.
Rồi mỗi người quay đi.
Tối đó, cả hai cùng mở radio.
Cùng một kênh.
Cùng một giọng nói quen.
Không ai biết người kia cũng đang nghe.
Nhưng cả hai đều không tắt.
Ngày hôm sau, cậu quay lại tiệm.
Không mang radio.
Chỉ ngồi.
Anh cũng vậy.
Ông chú Tư nhìn họ, không nói gì. Chỉ vặn nhỏ âm thanh. Để tiếng trong radio vừa đủ nghe. Vừa đủ cho hai người xa lạ ngồi gần nhau mà không cần giải thích.
-------------------
Cho em xin cảm nhận ạ!•♡•