Có những người bị thời gian bào mòn.
Có những người bị thời gian bỏ lại.
Và có những người —
không bị thời gian giết chết,
bởi vì họ đã từng tự kết thúc mình trước đó.
Cô từng là tuyển thủ chuyên nghiệp đứng trên đỉnh cao danh vọng.
Một tai nạn bẩn thỉu cướp đi nhịp tay — và cả tương lai.
Khi thế giới quay lưng, cô gieo mình xuống dòng sông lạnh.
Nhưng cái chết không đến.
Thay vào đó, cô tỉnh dậy trên con tàu của Gol D. Roger.
Hai thế giới.
Hai cuộc đời.
Một lần rơi — và một lần học cách sống tiếp.
Vào truyện
---
Cô từng là một tuyển thủ Liên Minh Huyền Thoại chuyên nghiệp.
Một nữ tuyển thủ hiếm hoi đứng giữa những chàng trai của đội hình tám người — sáu nam, hai nữ — nơi cô không phải linh vật, cũng không phải biểu tượng, mà là người gánh trách nhiệm thật sự. Cô tập luyện nhiều hơn người khác, thức đêm nhiều hơn, lặng lẽ chịu đựng cơn đau dai dẳng ở cánh tay phải — hậu quả của một vụ bạo hành bị ngụy trang dưới cái cớ “say rượu”.
Không ai trong đội bỏ rơi cô.
Nhưng mỗi lần thi đấu, cô chậm hơn một nhịp.
Và ở đỉnh cao, một nhịp chậm cũng đủ để cả thế giới quay lưng.
Fan thất vọng.
Anti gọi cô là gánh nặng.
Bảng xếp hạng tụt dài vì cô.
Những đêm dài, cô vẫn tập luyện, vẫn tự an ủi mình rằng chỉ cần cố thêm chút nữa. Nhưng cơ thể con người có giới hạn, và tinh thần cũng vậy. Khi niềm tin cuối cùng bị mài mòn, cô chọn cách kết thúc.
---
Đêm đó, cô đứng trên cây cầu, gieo mình xuống dòng sông lạnh.
Nước buốt đến tận xương, nhưng vẫn không lạnh bằng ác ý của con người.
Ngay khoảnh khắc ý thức tan vỡ, cô được một luồng sáng kéo đi — và tỉnh lại trên boong tàu của Gol D. Roger, trong thế giới One Piece.
Khi ấy, cô 16 tuổi.
---
Ba năm trôi qua trên tàu Roger, cô sống như một học việc: nấu ăn, chăm sóc Shanks và Buggy khi họ còn nhỏ, học cách tồn tại giữa những con người xa lạ nhưng ấm áp. Cô không tìm kiếm sức mạnh, không tranh đoạt danh vọng. Cô chỉ sống lại — thứ mà ở thế giới cũ cô đã đánh mất.
Khi băng Roger tan rã, cô được Roger giao phó nhiệm vụ chăm sóc vợ ông — Portgas D. Rouge — người đã giữ Ace trong bụng suốt hai mươi tháng và chết vì điều đó. Trong suốt quãng thời gian Rouge bị truy lùng, cô không hề manh động, chỉ âm thầm bảo vệ.
Nhưng khi chắc chắn đứa trẻ an toàn…
cô ra tay.
Không phải vì thù hận.
Mà vì một người mẹ đã chết để con được sống.
Từ đó, cô trở thành một hải tặc có tiếng, bị hải quân truy nã với danh hiệu:
“Kẻ không bị thời gian bào mòn.”
Họ không hiểu rằng:
thời gian không giết được cô
vì cô đã từng chọn kết thúc từ trước đó.
---
Cô sống một mình trên con thuyền đủ đầy, ngày ngày nấu ăn, làm bánh, luyện tập, rồi ngủ. Một cuộc sống ăn nhàn kéo dài cho đến khi cô nghe tin Ace bị xử tử.
Tại Marineford, khi chiến tranh nổ ra, cô bắt tay Râu Trắng để cứu Ace. Trong khoảnh khắc quyết định, cô chắn đòn thay Ace — nhưng bị một lực vô hình đánh văng đi. Cùng lúc đó, một màn hình khổng lồ bao trùm Tân Thế Giới xuất hiện.
Màn hình chiếu lại toàn bộ sự thật về cô:
vinh quang năm xưa, sự sụp đổ, đêm gieo mình xuống sông, và khoảnh khắc được Roger cứu.
Hải quân, hải tặc, cả thế giới… đều nhìn thấy.
Họ hiểu vì sao cô không già đi.
Vì sao cô vẫn tồn tại.
---
Ở thế giới thực, cơ thể cô hôn mê trong bệnh viện.
Fan hâm mộ đứng chờ suốt một năm.
Kẻ đã hủy hoại cánh tay cô năm đó phải trả giá.
Máy đo nhịp tim tụt dần.
Khi cơ thể cô ở One Piece tan biến, các bác sĩ hồi sức thành công — và cô tỉnh lại ở thế giới thực.
Hai thế giới khép lại.
---
Cô rời khỏi thi đấu chuyên nghiệp.
Chuyển về sống ở vùng quê gần biển, gần rừng. Cô viết truyện, stream nấu ăn, quay những khoảnh khắc đời thường. Cô không quên những người đã từng chiến đấu cùng mình, nhưng cũng không bị quá khứ trói buộc nữa.
Năm trăm năm trôi qua ở One Piece.
Cô ở thế giới này đã già.
Ngôi nhà hai tầng khang trang, bốn phòng ngủ, hai phòng tắm, một phòng tập, một bếp, một phòng khách — nhưng ỏ trong mỗi phòng đều chứa kỷ vật của họ cô vẫn giữ.
Ở Tân Thế Giới, cô trở thành một truyền thuyết.
---
Cuối cùng, trong một đêm yên biển, cô qua đời trong giấc ngủ.
Cô mơ thấy họ.
Roger cười lớn.
Shanks bình thản.
Buggy lải nhải
Cô bước lên con tàu một lần nữa.
Không còn hai thế giới.
Không còn chiến đấu.
Chỉ còn một hành trình đã đi trọn vẹn.
---
[Đây không phải câu chuyện về sức mạnh.
Mà là câu chuyện về một người đã từng gục ngã, được kéo lên, và cuối cùng chọn sống tử tế với chính mình.
Cô không chiến thắng thời gian.
Cô chỉ khiến thời gian buông tay.]( Viết thêm cho dài )
---