Tôi bước vào thang máy thì đã thấy một cô bé tầm 6 tuổi mặc váy trắng ở đó trước. Tôi mỉm cười rồi lên tiếng chào thế mà cô bé vẫn im lặng. Đèn trong thang máy chạy bỗng chập chờn, cô bé hét lên: “có ai trên thang máy, con sợ lắm”! Tôi nhìn ngược lên. Không thấy gì. Điện đã có trở lại. Tôi mỉm cười, cúi xuống bảo “không sao”. Nhưng cô bé không còn đó nữa. Thang máy vẫn chưa dừng!
Tôi chuyển đến chung cư mới, ở tầng 13, vị khách đầu tiên là một cậu bé thân thiện. Tôi tặng cậu bé mọi thức ăn tôi có, ngược lại cậu san sẻ cho tôi rất nhiều đồ chơi. Một hôm cậu bé rủ tôi chơi trò mới. Tôi gật đầu. Thế là cậu bé nhảy liền nhảy ra ngoài cửa sổ. Tôi hét lên sợ hãi cực độ. Nhưng tìm mãi vẫn không thấy cậu bé đâu.
Tôi trằn trọc mãi mà vẫn không sao ngủ được. Tôi nghĩ về cậu bé kia. Thực lòng thấy thiếu vắng khi nó không còn chơi với tôi nữa. Bỗng có tiếng gõ nhẹ vào cửa sổ làm tôi tỉnh giấc. Tôi vừa định xuống giường xem thì có tiếng vang đến: “Sao chú không chơi cùng con”!
Tôi hay chơi game đến tận khuya. Thói quen khó bỏ của tôi là vừa chơi vừa ăn bỏng ngô. Hôm nay cũng vậy nhưng khi với tay lấy bỏng ngô thì tôi nắm lấy một bàn tay khác, lạnh toát. Tôi sống một mình mà?