Full [Hi Trừng] (Đồng Nhân MĐTS) Tầm Nguyệt
Tác giả: nhuuyen
Tác Giả: Vấn Nguyệt
Thể loại: Đam mỹ, Cao H+, Huyền nhuyễn, đồng nhân văn Ma Đạo Tổ Sư, ngọt, ngược, 1×1, kết tùy theo tâm trạng.
Nguyên Tác: Ma Đạo Tổ Sư
Phối hợp diễn: mượn một số nhân vật trong MA ĐẠO TỔ SƯ
+1 fanfic lấy cảm hứng từ Ma Đạo Tổ Sư của tác giả Mặc Hương Đồng Khứu.
+ Mọi tình tiết trong Truyện thuộc về trí tưởng tượng của cá nhân tác giả, vui lòng không mang đi đâu trước khi hỏi ý kiến mình.
Chương 1:
Tại mật thất bí mật nằm sâu trong Vân Thâm Bất Tri Xứ của Cô Tô Lam thị, không gian tối tăm mờ ảo chỉ được thắp sáng bằng một viên dạ minh châu, tiếng xiềng xích leng keng vang vọng cả căn phòng làm người khác không khỏi tò mò rốt cuộc ai đang bị nhốt ở đây.
Ánh sáng mờ nhạt của dạ minh châu làm lộ ra một bóng người trên cái giường lớn duy nhất giữa phòng. Tóc đen như thác đổ xuống bờ vai rắn chắc hữu lực, một đôi mày liễu mắt hạnh trên khuôn mặt sắc bén lại càng tăng thêm vẻ động nhân, cùng với cơ thể thon dài nhưng rắn chắc, không khỏi khiến người ta cảm thán " Quả là bậc anh tài tuấn kiệt".
Thế nhưng con người bình thường lãnh ngạo, tuấn kiệt ấy bây giờ lại bị huyền thiết trói buộc chỉ có thể hoạt động ở trên giường, dáng vẻ yếu ớt lại kiên cường khiến người ta chỉ muốn hung hăng chà đạp khiến y khuất phục. Lại thêm một đôi tử đồng âm trầm bất định càng khiếng người khác muốn đôi mắt ấy chỉ thuộc về mình, vì mình mà ngập nước, vì mình mà điên cuồng. Quan trọng là người này hoàn toàn lõa thể, không có chút mảnh vải trên người, mặc người yêu thương.
Bóng người kia cố gắng giãy giụa thoát khỏi trói buộc nhưng chỉ là công cốc, đan điền y đã bị phong tỏa không thể dùng chút lực nào, lại thêm đây là xiềng xích đặc chế từ huyền thiết ngàn năm, khó có thể phá đứt. Trong khi y cố gắng thoát khỏi thì cửa mật thất mở ra, một bóng người cao lớn tuấn mỹ xuất hiện ở phía ngược sáng, đôi mắt lưu ly ẩn chứa ôn nhu nhìn người trên giường.
- Vãn Ngâm, đừng cố sức nữa, ta đau lòng.
Ánh sáng bên ngoài rọi vào làm cả phòng như bừng sáng, soi rõ người đang bị xích trên giường. Y không ai khác chính là Vân Mộng Giang thị Giang tông chủ - Giang Trừng.
Giang Trừng mắt như bốc lửa trừng thân ảnh đang đứng ngược sáng kia, nhếch môi cười lạnh.
- Lam tông chủ đó giờ anh minh lỗi lạc, không ngờ lại dùng thủ đoạn bỉ ổi này. Nói đi, mục đích của ngươi là gì? Muốn lăng nhục ta?
Lam Hi Thần đối diện với lửa nóng của y vẫn bình thản đóng cửa kín lại rồi đi tới bên giường, đôi tay thon dài nhanh như chớp bắt lấy cái cằm kiêu ngạo kia của y đẩy lên. Ôn nhu bình thường trong mắt lại ẩn chứa sự điên cuồng hưng phấn, nhưng giọng nói vẫn thản nhiên như ngày thường.
- Hoán chỉ muốn cùng Giang tông chủ đây lưỡng tình tương duyệt. Vãn Ngâm ngươi lại không nhìn thấy chân tâm của ta nên ta buộc lòng phải làm thế.
Nghe lời nói không biết xấu hổ của hắn, lửa giận trong y càng bùng dữ dội.
- Ta khinh, cái gì mà lưỡng tình tương duyệt, có người nào tương duyệt lại dùng cách của ngươi không?
Hoán nhướn mày nhìn bộ dáng tức giận của y, lại thấy y càng thêm khả ái ngon miệng, liền từ tốn cởi y phục trên người ra, ôn nhu hướng y cười:
- Chính là có Hoán dùng.
Nói rồi không đợi Giang Trừng phản ứng liền đem người kia áp đảo lên giường. Thân hình cao lớn đè ép cơ thể thon dài bên dưới, tay ghìm chặt không cho y động đậy.
Đôi mắt màu tím vẫn không khuất phục mà trừng lại, người cố gắng đem người trên thân hất ra.
- Lam Hoán, ngươi muốn làm gì, đừng để ta hận ngươi.
Ôn nhu vén mái tóc như thác của y qua một bên, hắn vừa ôn nhu lại có chút điên cuồng hôn lên khóe mắt y, liếm nhẹ.
- Sẽ không, qua hôm nay Vãn Ngâm sẽ quên hết tất cả, tiếp tục là Giang tông chủ được mọi người kính nể. Khởi!
Hắn vừa dứt lời một dòng chút văn phức tạp liền tràn ra khỏi mắt y, không ngừng phát sáng. Cùng với đó, vô số ký ức xấu hổ trở về trong trí nhớ, từ lần đầu tiên bị giam cầm, lăng nhục, đến vô số lần triền miên nhục nhã.
Y như phát điên gào lên, vẫy vùng muốn thoát khỏi giam cầm, xích sắc kêu lên loảng xoảng.
- Lam Hoán, tên khốn khiếp nhà ngươi!!! Ta hận ngươi!! Dám dùng mị thuật để khống chế ta. Mau thả ta ra!!! Ta không muốn như vậy nữa!!!
Nghe y gào thét, hắn không những không tức giận mà càng ôn nhu hơn, tay dùng lực ghìm chặt y xuống, đầu dụi vào hõm cổ y, tham lam hít thở hương vị mê người rồi cắn mạnh da thịt bên dưới đến bật máu, đầu lưỡi vươn ra liếm láp từng giọt máu trân quý, si mê gọi:
- Vãn Ngâm...Vãn Ngâm...
Cổ bị hắn cắn mạnh khiến cơ thể không khỏi run lên, cố gắng thoát khỏi trói buộc cùng áp chế cơn đau ở cổ, tức giận trừng người kia.
- Thả ta ra, Lam Hoán. Lần nào cũng thế, ngươi là cẩu hay sao?
Đầu lưỡi liếm vòng quanh vết cắn rồi trượt lên trên liếm đôi môi đang khép mở của y, đầu lưỡi như rắn, xảo quyệt tách mở chen vào trong, cuốn lấy lưỡi y cùng vũ lộng, răng nanh cắn xuống, khoang miệng cả hai lập tức tràn đầy mùi vị rỉ sắt.
-Ah!!Đau...ưh..a...ah...Lam...Hoán...ưhm...
Khoang miệng bị hắn thô bạo xâm chiếm đến khó thở, nhưng lòng hiếu thắng và tự tôn nam nhi không cho phép y nằm ở thế yếu, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi y ma sát, cố gắng xâm chiếm lại khoang miệng hắn, răng nanh cũng đem đôi môi môi đáng ghét kia cắn lại. Nhất thời miệng cả hai người đều đầy máu.
Nhìn thấy y kịch liệt đáp mình mình, u ám trong mắt Hi Thần không những không rút mà càng thêm dày đặc.
Tách ra khỏi môi y, kéo theo một đường chỉ bạc dâm mị, đầu lưỡi lại trượt xuống xương quai xanh tinh xảo của y cắn mút, để lại một vài dấu hôn vụn vặt.
Giang Trừng muốn phản kháng nhưng lại bị hắn khóa cấm chú trên người, không thể động, chỉ có thể kiềm nén tiếng rên rỉ vào bên trong.
- Ưh...
Đầu lưỡi nghịch ngợm của hắn không buông tha y, tiếp tục dời xuống phần bụng rắn chắc nhưng không kém phần mềm mại của y, khẽ quét vòng rồi trêu chọc lỗ rốn nhỏ của y.
Người y bị hắn liếm đến ngứa ngáy, không biết có phải do cơ thể y đã quen được đối xử như thế không, mà lại có chút nóng nảy khó nhịn.
- Ưmm...đừng liếm...ngươi đích thực là cầm tinh cẩu mà...ah...đừng liếm chỗ đó...a...
Lưỡi nhỏ linh động bắt chước động tác giao hợp mà đâm rút vào trong lỗ rốn y, khiến y nhịn không được cả khuôn mặt đều đỏ bừng, ngay cả vành tai trắng nõn cũng nhiễm một màu đỏ tiên diễm.
- Hỗn đản...a...đừng làm vậy...ưm...thả ta ra...tên khốn này...ah..
Nhìn đến phản ứng đáng yêu của y, hắn không khỏi bật ra tiếng cười trầm thấp mê hoặc nhân tâm. Đầu lưỡi hư hỏng tiếp tục trượt dài xuống liếm phân thân đang ngủ yên bên dưới của y, rồi hé miệng hàm trụ lấy nó...
=======================
■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■
▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎
Các bạn thấy nếu có sai chỗ nào hãy cmt để mình sửa lại nhé.
Hóng comment để mình có thêm nhiều động lực để viết truyện nè...
Không nên đọc chùa tiện tay hãy vote ☆ cho mình ❤❤
CHƯƠNG 2:
Giang Trừng giật người, mặc dù đã được hắn vô số lần ngậm lấy trêu chọc vẫn thủy chung không thích ứng được cảm giác ẩm ướt nóng bỏng ở nơi đó khi được hắn dùng miệng hàm trụ lấy. Y muốn dùng tay để tát cho mình tỉnh, muốn ngăn chặn mọi giác quan để thứ dục vọng khô nóng kia không thức tỉnh...nhưng tất cả đều không làm được.
- Ưhm...khốn khiếp...
Y chỉ có thể bị động tiếp nhận hắn, cảm nhận đầu lưỡi trơn mềm cuốn lấy phân thân mình khẽ đảo vòng, cổ họng ướt át không ngừng tham lam hút vào như muốn nuốt luôn mệnh căn của y, ngón tay thanh mảnh bình thường cầm kiếm nay lại tập trung đùa bỡn hai túi bên dưới.
- Ah...ưhmm...Lam Hoán...
Mặc dù đã cố gắng kiềm lại, khoái cảm vẫn như thủy triều quét qua cơ thể y, mọi giác quan đều trở nên mẫn cảm lạ thường. Khuôn mặt bình thường luôn kiêu ngạo, lạnh lùng nay lại phủ một màu đỏ mê người, tử đồng chứa đầy giận dữ lại để lộ một tia dục vọng mê mang là người khác muốn chà đạp.
Lam Hoán nhìn dáng vẻ đó u ám trong lòng lại càng thêm tràn lan.
Nếu người bắt y không phải mình, người ngậm lấy phân thân không phả mình, y có phải cũng bày ra dáng vẻ này?
Càng nghĩ, u ám trong lòng càng tăng, tay tụ dòng linh lực bao lấy cơ thể y khiến nó lơ lửng lên, từng sợi linh lực ngưng tụ lại thành vô số xúc tua thô to đang ngọ nguậy. Vài cái thô bạo đâm vào khoang miệng nóng ẩm của y, lấp kín nó rồi điên cuồng khuấy lộng, có cái cuốn lấy lưỡi y trêu đùa, ma sát, lại có cái lướt qua nứu răng mẫn cảm của y khiêu khích từng dây thần kinh mẫn cảm bên trong. Cái miệng nhỏ bị lấp đầy không thể khép lại lấp trào ra mật dịch ngọt ngào chảy xuống cằm rồi trượt xuống cổ.
Vài cái xúc tua khác lại có tiết mơn trớn khắp người y, ma sát từng điểm nhạy cảm trên thân thể rắn chắc hữu lực của y. Từng sợi quét qua lòng ngực mềm dẻo của y rồi nắn bóp, xoe tròn nhũ tiêm rồi kéo mạnh ra, đôi khi còn biến phần đầu dọn cứng mà chọc vào phía giữa, truyền một lượng lôi điện vào kích thích nhũ tiêm y khiến nó tê sướng.
Có sợi lại quấn lấy đôi chân thon dài mê người của y mà cọ xát, linh lực ở đó lại ấm hơn những chỗ khác như muốn hòa tan da thịt của y, rồi lại nghịch ngợm bao lấy phân thân y sóoc mạnh, tựa như rắn mà đảo vòng phân thân y, thích thú đánh vài cái lên đầu khất rồi truyền vài dòng lôi điện nhỏ vào trong. Còn có sợi muốn chà đạp gò mông căng mịn mà không ngừng vỗ lên, rồi lại trượt xuống xoa xoa đâm thọc vào hậu huyệt mở rộng, lại không đâm sâu vào trong mặc y ngứa ngáy.
Giang Trừng còn chưa thích ứng kịp khoái cảm do khoang miệng hắn đem tới đã bị nguồn linh lực kia làm lơ lửng trong không trung, khiến bản năng cảnh giác đem mọi giác quan phóng đại cực hạn lại vô tình làm cho khoái cảm do xúc tua linh lực mang đến càng thêm lan tràn, nhấn chìm lý trí.
- Ah...ưmm...đừng...a...hỗn đản...áhh...đừng giật chỗ đó...ưh...quá kích thích...lại...ngứa...
Suýt nữa y đã cắn phải đầu lưỡi của mình, cái người đang nói ra mấy lời đáng xấu hổ kia là y sao? Không, chắc chắn là do tên Lam Hoán kia giở trò, đến khi thoát ra, y phải dùng Tử Điện quật chết hắn.
Chưa kịp rủa hắn, dòng lôi điện nhỏ đã chạy dọc sống lưng, kích thích từng tấc thịt trên người đã khiến y lần nữa chìm vào bể dục, phân thân không ngừng rỉ dịch như bị người khác đút xuân dược.
- Hah...a...đừng giật...hỗn đản...ưmm...ưhmm...
Chưa kịp hoàn hồn sau khi bị giật điện, hậu huyệt đã truyền đến trận ngứa ngáy tê sướng, khiến y phát điên muốn vặn vẹo người lại không thể. Hậu huyệt quen được yêu thương tham lam co rút như muốn sợi xúc tua linh lực thô to vào, lại không như ý nguyện mà hư không tịch mịch.
Cả cơ thể y đã bị chơi đùa đến ý xuân tràn trề, hậu huyệt được cẩn thận mở rộng đến mềm mại, mỗi tấc thịt đều có thể bóp ra nước, mềm mại lại không mất vẻ anh khí, cực kỳ dụ người.
Lam Hoán ngẩng người nhìn một màn trước mặt, yết hầu khẽ động đậy rồi, lặng lẽ đưa tay lên...sờ mũi đã chảy máu...
Âm thầm xử lý vết máu trên mũi rồi thu hồi linh lực đang chơi đùa y, hắn ôm lấy cơ thể mềm dẻo của y, đặt cự vật đã cương cứng từ lâu lên miệng huyệt y rồi động hông thúc sâu vào bên trong, cúi đầu cắn xuống phần gáy y đầu chiếm hữu, nỉ non gọi tên y:
- Vãn Ngâm...
Cả người đang bị dục vọng nhấn chìm, nghe tiếng hắn gọi, đau đớn ở hậu huyệt giúp y cố gắng kéo lại chút lý trí về mà mắng:
- ưhm...đừng gọi tên ta...ahh...chết tiệt...ta phải cắt của ngươi...Lam Hoán...ưhm...
Mặc cho y tức giận mắng mình, Lam Đại tiếp tục động hông đem cự vật rút ra rồi đâm vào, quen thuộc tìm đúng chỗ mẫn cảm của y mà chà đạp, thành công khiến y phải bật ra tiếng rên rỉ mê người. Một tay nâng cằm y lên, để y cong lưng ngửa đầu ra sau, một tay lại tách môi y ra để hai ngón tay nhân cơ hội tiến vào khuấy lộng, kẹp lấy lưỡi nhỏ của y mà trêu đùa.
=================================================
■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■
▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎
Các bạn thấy nếu có sai chỗ nào hãy cmt để mình sửa lại nhé.
Hóng comment để mình có thêm nhiều động lực để viết truyện nè...
Không nên đọc chùa tiện tay hãy vote ☆ cho mình ❤❤
CHƯƠNG 3:
Giang Trừng bị động tiếp nhận khiêu khích từ hắn, ngoài mặt vẫn còn mạnh miệng thì vách huyệt đã thành thật co rút vây chặt lấy cự vật nóng bỏng của hắn. Điểm mẫn cảm bị y chà đạp khiến cả người run rẩy, khoái cảm chạy dọc sống lưng thiêu đốt lý trí ít ỏi của y, cố nén tiếng rên rỉ phóng túng lại càng làm cho cả người thêm ngứa ngáy khó nhịn.
Nhìn tiểu nhân nhi trong lòng kiêu ngạo nhịn đến vất vả, Lam Hoán bật cười, kề môi mình lên vành tai y, liếm viền tai như ngọc đó rồi đè thấp giọng bật ra tiếng rên trầm khàn đầy dụ dỗ:
- ưmm...
Vành tai cảm nhận được đầu lưỡi ướt át của y, bên tai lại truyền đến tiếng rên đầy dụ dỗ đó, tai Giang Trừng nhịn không được càng thêm đỏ ửng, cả khuôn mặt như muốn bốc khói, ngay cả giọng nói cũng lạc:
- Lam...Lam Hoán...ngươi...ưhmm...ahh...a...
Y vừa mở lời lập tức nhận được đợt tấn công hung mãnh từ hắn, từmg cú thúc sâu vào bên trong , đem vách huyệt của y thô bạo chà sát, từng cú như muốn thúc bay y, lại như muốn nhét cả cự vật lẫn tinh hoàn vào trong y, khiến y không thể kiềm chế, cổ họng bật ra từng tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
- A...ưhmm....ưm...chậm lại...a...không muốn...ưm...
Ngược lại với từng cú thúc thô bạo, tay hắn lại ôn nhu xoa nắn bờ ngực rắn chắc, ngón tay không ngừng khiêu khích giày vò đầu nhũ tiêm đã sớm cương cứng. Tay còn nắm lấy phân thân đang rỉ của y không ngừng sóoc, đầu ngón tay xoe tròn lỗ nhỏ rồi vuốt mạnh thì đỉnh xuống ngọn bóp nắn túi tinh hoàn bên dưới mà đùa giỡn.
Mọi điểm nhạy cảm trên người đều bị hắn đùa giỡn, y chỉ có thể phát ra từng nức nở bất lực, khoái cảm lan tràn khắp cơ thể, khiêu khích lý trí đang yếu ớt, liếm láp từng tấc da thịt y, y cố nén cảm giác tuôn trào trong cơ thể lại nhưng cuối cùng cũng bắn dòng bạch trọc vào ra tay của Lam Hoán, hơi thở không ngừng hỗn loạn.
- Ưh...ahhh...khốn khiếp...a...dừng lại...ta hận ngươi...ưhmm...
Tử đồng bị phủ đầy nước mắt không biết do khoái cảm hay khuất nhục, cơ thể lay động theo từng cú thúc của y, vách huyệt ướt như muốn hút chặt lấy cự vật to lớn kia. Giang tông chủ bên ngoài kiêu ngạo mạnh mẽ, giờ cũng chỉ là một nhân nhi mềm mại mặc người phía sau chà đạp.
Lam Hoán xoay người y lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn vẻ mặt tràn ngập ý xuân của Giang Trừng, rồi cúi đầu hôn lên môi y, liếm viền môi mềm mại rồi lại bắt đầu trượt lưỡi vào công thành đoạt đất, cùng y giao triền môi lưỡi, nuốt lấy tiếng rên rỉ ngọt ngào vào miệng.
Cự vật vẫn không ngừng ma sát vách huyệt đã sưng đỏ, đâm sâu vào tận bên không ngừng đưa đẩy kích thích dục vọng của y. Một tay có tiết tấu vuốt ve phần sống lưng uốn cong của y, tay còn lại tiếp tục giày vò nhũ tiêm cứng rắn khiến y không khỏi run rẩy.
Cơ thể sau khi bắn xong lại càng thêm mẫn cảm, chưa kịp hồi thần khoang miệng đã bị hắn chiếm lấy, hậu huyệt không ngừng bị cự vật chôn sâu trong, người bị dục vọng dày vò đến run rẩy. Giang Trừng cố gắng chống chịu nhưng kim đan đã bị phong tỏa, chút sức lực phàm nhân này có chút ăn không tiêu với khí thế như hùm như lang của hắn. Anh hùng co được dãn được, y cố nén cảm giác xấu hổ khuất nhục trong lòng , cố tách ra khỏi môi hắn, vô lực mắng:
- Khốn khiếp...ah...đừng...Lam Hoán...ngươi mau bắn đi...ưhm...mau bắn đi...lão tử mệt rồi...
Tiểu huyệt ướt át không báo trước co rút từng trận đem cự vật đè ép chặt chẽ, khiến hắn không khỏi nhíu mày, ôn nhu hôn lên trán y.
- Được...Vãn Ngâm...
Tuy miệng đã đáp ứng, nhưng hắn vẫn không ngừng đâm rút, hai tay không rảnh rỗi mà trêu chọc hai nhũ tiêm cùng phân thân y khiến y không ngừng nỉ non rên rỉ dưới người mình.
- A...ưmm...hỗn đản...ưhm...đừng...sẽ bắn...ah...ta phải cắn chết ngươi...
Tiếng nước kêu bạch bạch dâm mỹ khắp phòng, xiềng xích không ngừng leng keng lay động, Trạch Vu Quân không chút khách khí đem Giang tông chủ bắt nạt đến hai mắt đều đỏ hoe, giọng đều khàn.
- Ahhh....ưhmm...chết tiệt...
Phân thân y dưới khoái cảm như thủy triều kia lại bắn ra lần hai, nhân lúc y bắn ra khiến hậu huyệt co rút, Lam Hoán nhanh chóng thúc cự vật vào sâu tận cùng rồi bắn, đem tinh dịch nóng bỏng lấp đầu tiểu huyệt của y không cho nó chảy, đồng thời giải đi cấm chế khiến y không thể động lúc tức giận.
Người bị khoái cảm làm đến co giật, ngón chân y không tự chủ cũng cong lại, lại ý thức mình có thể động đậy, liền mặc kệ cảm giác mệt mỏi vô lực trong người mà lao tới cắn mạnh vào chỗ yếu hại trên cổ hắn đến khi bật máu nhưng trong lòng lại không thật sự muốn cắn chết hắn, bởi vì y...cũng yêu hắn...
...y không thể nói ra, trên lưng cả hai vẫn còn cả một gia tộc để gánh vác, y không thể dồn hắn vào chỗ bất nghĩa...cứ như thế này cũng không tệ...nhưng mà tên chết tiệt này dám đè lão tử! Nếu có thể nhớ lại vào buổi sáng, y nhất định dùng cách của hắn để chơi hắn! Hỗn đản! Giang gia đã gả đi một Ngụy Vô Tiện, chỉ chấp nhận lấy về một nương tử, không chấp nhận gả đi!
Cho nên nói khuất nhục cùng hận của Giang tông chủ từ đầu chí cuối cũng chỉ là vì KHÔNG ĐÈ ĐƯỢC Lam Đại mà thôi.

=================================================
■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■
▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎
Các bạn thấy nếu có sai chỗ nào hãy cmt để mình sửa lại nhé.
Hóng comment để mình có thêm nhiều động lực để viết truyện nè...
Không nên đọc chùa tiện tay hãy vote ☆ cho mình ❤❤
CHƯƠNG 4:
Nhưng hắn đâu hiểu nỗi xoắn xuýt trong lòng y, lại hiểu nhầm y thật sự hận hắn, con ngươi lưu ly tối sầm lại, mặc cho y đang cắn cổ mình, hông tiếp tục động, lần nữa ma sát cự vật vào thành huyệt rồi đâm thẳng vào điểm mẫn cảm của y, tay nguy hiểm vuốt ve vùng gáy y.
- Vãn Ngâm còn sung sức như vậy chúng ta liền tiếp tục đi.
Nói rồi không chờ y kịp phản ứng liền tiếp tục đè y xuống mà giày vò một trận, dù sao...ngày còn rất dài...
Qua hôm nay hắn lại tiếp tục phong ấn ký ức của y, xóa đi mọi dấu vết, để y tiếp tục làm Giang tông chủ uy phong một cõi của mình.
Vừa làm, vừa nghĩ đến chuyện đó, lòng Lam Đại có chút ủy khuất nhẹ, càng ra sức bắt nạt người dưới thân mình.
- ưmm...cút đi...ah...không muốn...nhẹ chút...ahh....
Trong mật thất cảnh xuân tràn trề, ngoài mật thất, mấy đóa cúc dại cũng vui sướng bung nở mình trong không khí.
______
Tác giả said : bàn về cách sử dụng linh lực phù hợp! Còn muốn cái đó của Lam Đại có thể rung lại bắn điện nhưng mà...mặn quá rồi! Mọi người cho ý kiến đi, có nên viết thế không?
=================================================
■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■
▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎
Các bạn thấy nếu có sai chỗ nào hãy cmt để mình sửa lại nhé.
Hóng comment để mình có thêm nhiều động lực để viết truyện nè...
Không nên đọc chùa tiện tay hãy vote ☆ cho mình ❤❤