Chương 1:Cô không thể ngồi tù
Trong căn phòng tổng thống xa hoa.
Trên khay trà, tất cả đều là vỏ chai rượu rỗng.
Hơi thở quái dị tràn ngập không gian rộng lớn.
Trên chiếc giường lớn kiểu Âu, người trong chăn đang từ từ tỉnh giấc.
Hạ Trường Duyệt nghiêng người, cơ thể đau ê ẩm, đau đến nỗi hít vào một hơi rồi bỗng chốc cứng đờ cả người.
Nhìn gian phòng xa lạ trước mặt, cô trợn trừng mắt, khẩn trương nghiêng đầu lia mắt về phía mép giường. Không có ai…
Cô còn chưa kịp thở phào thì khóe mắt nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng trước gương đang ung dung mặc quần áo.
Ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên mặt anh. Sườn mặt hoàn mỹ lộ ra sắc màu như sứ, như điêu như khắc.
Ngón tay thon dài của anh đang cài nút áo. Động tác rất chậm rãi lại toát lên sự tao nhã, mỗi cử động đều mang theo hơi thở quý phái.
Hạ Trường Duyệt vô cùng căng thẳng, máu toàn thân như thể đông lại trong chớp mắt.
Bọn họ, sao bọn họ lại ngủ cùng nhau?!
Trong lúc Hạ Trường Duyệt sửng sốt, người đàn ông xoay người lại, quét ánh mắt sắc bén như kim châm qua người cô.
Cô nắm chặt lòng bàn tay, móng tay đâm vào da thịt nhưng cô cắn môi không dám hé răng.
Cho dù thế nào thì bây giờ bọn họ đã như vậy rồi… Chí ít anh sẽ trả lại hợp đồng cho cô.
Hạ Trường Duyệt cứ chờ, chờ mãi mà không thấy anh lên tiếng. Khi anh cầm chiếc áo khoác trên ghế xô pha lên, chuẩn bị rời đi, cô hoảng hồn ngồi dậy từ trong chăn.
“Nghiêm Thừa Trì, có phải anh đã quên gì không?” Sắc mặt Hạ Trường Duyệt trở nên trắng bệch.
Nghe vậy, Nghiêm Thừa Trì dừng bước, chậm rãi quay người lại, hờ hững liếc nhìn chiếc đồng hồ xa xỉ trên cổ tay rồi lên tiếng: “Em có thể nói ba câu.”
Hạ Trường Duyệt thoáng ngẩn người ra, không buồn suy nghĩ nhiều đã buột miệng nói: “Hợp đồng tôi ký với Tập đoàn Nghiêm thị có vấn đề, tôi muốn lấy lại để sửa.”
“Câu thứ nhất.” Nghiêm Thừa Trì thờ ơ đáp.
“Phần hợp đồng này không phải là cái tôi nhận được lúc ban đầu, nó đã bị người khác đánh tráo. Chỉ cần anh chịu trả lại hợp đồng cho tôi, tôi đồng ý bồi thường tổn thất đã gây ra cho Tập đoàn Nghiêm thị.”
Hạ Trường Duyệt siết chặt ga giường, ánh mắt trở nên đầy khẩn cầu, nhìn chằm chằm vào người đàn ông nắm quyền sinh quyền sát của giới thương nghiệp trong tay.
Đây là cơ hội duy nhất của cô, cô không thể ngồi tù được!
“Còn lại câu cuối cùng.” Gương mặt anh lạnh lùng, dường như không hề nghe cô nói chuyện.
Ánh mắt mê hoặc lướt qua khuôn mặt trắng bệch của Hạ Trường Duyệt, khóe môi anh nửa cười nửa không, như đang giễu cợt sự ngây thơ của cô.
“…”
Hạ Trường Duyệt giương đôi mắt hạnh, nhìn vẻ mặt không dao động của anh mà cảm thấy lo lắng.
“Anh cũng đã lên giường với tôi, ít nhất cũng nên trả lại hợp đồng cho tôi chứ.”
Cô vừa dứt lời, không khí trong phòng liền chùng xuống.
Nghiêm Thừa Trì bỗng dưng nheo mắt lại, ánh nhìn lạnh lẽo như đâm vào người ta, cảm thấy tức giận một cách lạ lùng.
Anh thong thả tiến lên, thình lình bóp chặt cằm cô. Ngón tay siết mạnh, gần như muốn bóp vỡ xương cô, anh nghiến răng nghiến lợi, nói:
“Hạ Trường Duyệt, bốn năm không gặp, em đã sa đọa đến mức này rồi?”
“…”
Hạ Trường Duyệt bị đau, vô thức muốn gạt tay anh ra. Nhưng nghĩ đến hợp đồng vẫn còn trong tay anh, cô cắn răng không hé môi.
Ngay khi cô nghĩ rằng mình sẽ bị anh bóp chết thì cơn giận trong anh chợt biến mất.
Nghiêm Thừa Trì lạnh lùng nhìn cô, rồi bất ngờ buông tay ra, như thể dính phải thứ gì đó dơ bẩn. Anh rút khăn tay ra lau ngón tay thon dài.
“Tôi nhớ rõ tối qua là em tự đưa mình tới, có liên quan gì đến tôi chứ?” Khóe môi anh khép mở, chứa đựng nụ cười tựa như ác quỷ.
Chương 2:Đây chính là phong cách mà anh thích
Hạ Trường Duyệt kinh ngạc nhìn anh ném chiếc khăn tay đã lau vào thùng rác rồi dứt khoát xoay người đi ra khỏi phòng.
“Rầm!”
Tiếng đóng cửa chói tai hệt như cái tát giáng lên mặt cô.
Cô ngồi đó, cả người mềm oặt, suy sụp cúi đầu xuống.
Bốn năm, nói chính xác là 1467 ngày.
Trong bốn năm nay, cô đã tưởng tượng không biết bao nhiêu cảnh tượng khi gặp lại anh. Nhưng cô chưa từng nghĩ tới có một ngày, cô sẽ xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng này.
Hạ Trường Duyệt ngơ ngẩn hồi lâu mà chưa thoát khỏi trạng thái thất thần vì những lời vừa rồi của anh.
Điện thoại di động trong túi xách đổ chuông thật lâu cô mới nghe máy.
“Hạ Trường Duyệt, cô muốn tiền đến phát điên rồi phải không? Chỉ một kịch bản mà dám ký cả hai hợp đồng, còn là ký với Tập đoàn Nghiêm thị. Đắc tội với cậu Trì thì cô đợi mà ngồi tù đi!”
Giọng nói mỉa mai vô cùng sắc bén của người phụ nữ bên kia đầu dây mang theo sự đắc ý như đang xem kịch hay.
Hạ Trường Duyệt hơi nhíu mày, ngắt luôn điện thoại.
Ngồi một mình trên giường, trong đầu cô không ngừng vang lên những lời vừa nghe thấy.
Cô chỉ là một nhà biên kịch nhỏ bé, ai ngờ lại nhầm lẫn khi mang hợp đồng đi ký với Tập đoàn Nghiêm thị, còn mang kịch bản đã ký vài năm trước ra ký lại lần nữa.
Do đó, hành vi này của cô đã cấu thành tội vi phạm hợp đồng và bản quyền rất nghiêm trọng.
Nếu như không lấy lại được hợp đồng thì cô thật sự có thể phải ngồi tù…
Không được, cô không thể bị đi tù được!
Hạ Trường Duyệt vội vàng xuống giường, nhặt quần áo lên mặc vào, sau đó chộp lấy túi xách rồi vọt ra khỏi khách sạn, đón một chiếc taxi.
“Đi trụ sở chính của Tập đoàn Nghiêm thị.”
***
Tại trung tâm Tài chính của thành phố G.
Trên đoạn đường tấc đất tấc vàng, tòa nhà chọc trời sang trọng nhất vừa mới khánh thành đã được Tập đoàn “Tài phiệt thần bí” tên là Nghiêm thị thu mua, sừng sững giữa thành phố G với khí thế ngạo nghễ.
Hạ Trường Duyệt xuống xe taxi, hoàn toàn không có lòng dạ để ngắm nghía mà chạy vội vào trong cao ốc.
Sau khi báo rõ mục đích đến đây với nhân viên lễ tân, cô đứng đó nôn nóng chờ đợi.
“Cô Hạ, Tổng Giám đốc đang họp, bảo cô lên lầu chờ trước ạ.” Nhân viên lễ tân cúp điện thoại rồi ngẩng đầu lên nói với cô.
“…”
Hạ Trường Duyệt cứ ngỡ rằng mình sẽ bị từ chối, nghe thấy vậy liền lấy làm kinh ngạc tưởng mình đã nghe nhầm.
Cô thoáng ngớ ra, sau đó cất bước đi về phía thang máy dành riêng cho Tổng Giám đốc, trong lòng rất thấp thỏm.
Sáng nay lúc rời khỏi khách sạn, thái độ của anh rất tồi tệ, cô còn nghĩ rằng anh sẽ không để ý đến mình.
Nhưng bây giờ anh lại đồng ý để cô lên lầu, có phải điều này chứng tỏ rằng thật ra anh không ghét cô như cô tưởng tượng? Anh sẽ chịu trả lại bản hợp đồng cho cô?
“Tinh tinh!” Thang máy đã tới nơi.
Một bầu không khí xa hoa, cao quý thốc vào mặt, khiến Hạ Trường Duyệt cảm thấy khó thở.
Tầng lầu dành riêng cho Tổng Giám đốc hết sức yên tĩnh. Những người không có phận sự sẽ không được vào, cho nên ngay cả giờ phút này mà chẳng có người qua lại trên hành lang.
Hạ Trường Duyệt cúi đầu đi về phía trước hai bước thì đã tới trước cửa “Phòng làm việc của Tổng Giám đốc.”
Cô hồi hộp hít một hơi thật sâu rồi mới gõ cửa.
Vài giây trôi qua mà vẫn không có người đáp lại.
Anh vẫn chưa họp xong sao?
Hạ Trường Duyệt gõ cửa mạnh hơn một lần nữa, cửa phòng đột nhiên hé mở.
Có người mở cửa?
Hạ Trường Duyệt vươn cổ nhìn vào. Bên trong phòng làm việc không một bóng người, được bài trí theo phong cách đen trắng, đâu đâu cũng toát lên vẻ sang trọng và khí thế.
Ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, hắt lên bàn làm việc xa hoa, sáng sủa mà quý phái.
xin lỗi các đọc giả thân mến truyện mình tạm thời ngừng đăng một thời gian khi viết xong mình sẽ đăng tiếp cho mọi người xem nha~~~
Future and Past