[Boy Love, Yandere] Hoa Lưu Ly
Tác giả: Tori00Like
Thể loại: boy love, yandere, giam cầm, thanh mai trúc mã, hắc ám, hiện đại,...
Ngày xửa ngày xưa có một đôi nam nữ yêu nhau. Một sáng mùa xuân trời trong vời vợi. Họ dắt nhau dạo chơi bên bờ một con suối, hoa Lưu ly mọc dày, cố vươn cành, nghiêng mình soi bóng xuống dòng nước trong xanh. Trong khi chàng trai tần ngần ngắm nhìn dòng thác đổ thì cô gái say sưa hái hoa. Cô choài người ra bờ suối hái mấy nhành hoa đẹp, chẳng may nàng bị trượt chân ngã xuống suối bị dòng nước cuốn trôi. Nàng cố hết sức ném lại nhành hoa có ý trao tặng người yêu và gọi với "Xin đừng quên em".
•
•
Minh Lưu ngồi trong quán cà phê, nhìn bầu trời đang đổ mưa thông qua ô cửa sổ.
Từ khi bắt đầu trở thành một sinh viên, cậu càng bận rộn nhiều hơn trước đây.
Ai nói làm sinh viên là tự do, ai nói làm sinh viên là rảnh rỗi?
Cậu bận đến tối mặt tối mũi đây.
Ngày hôm nay vừa nhận lương làm thêm, Minh Lưu liền quyết định ghé một quán cà phê để thư giãn đầu óc một chút.
Trong cuộc sống bận rộn này, con người cần dành ra một phút tĩnh lặng cho bản thân.
Thật hoài niệm tuổi thanh xuân đã qua, lúc mà Minh Lưu còn là cậu học sinh ham chơi quậy phá.
Những người bạn thời cấp ba, giờ đây mỗi người một ngả, bước vào đường đời đầy sóng gió.
Và cả mối tình đầu ngây ngô và cuồng nhiệt...
Đăng Ly...
Thiếu niên ấm áp trong ký ức của cậu, những ngày tháng ngọt ngào mà bọn họ cùng ở bên nhau.
Hắn thích ăn kem vị bạc hà và bánh ngọt, thích đi xem phim cùng cậu vào mỗi dịp cuối tuần, thích hôn lên trán cậu khi cảm thấy vui sướng, thích nơi quán ăn quen thuộc mà bọn họ hay hẹn hò.
Mặc dù Đăng Ly có hơi mập mạp, nhưng Minh Lưu vẫn chưa từng ghét bỏ hắn.
Có rất nhiều người đã hỏi cậu rằng, vì sao lại hẹn hò với một tên bạn trai vừa mập mạp vừa chậm tiêu như Đăng Ly, cậu đã nghĩ sẵn câu trả lời trong tâm trí.
Ngoại hình tuy quan trọng, nhưng tính cách càng quan trọng hơn. Minh Lưu và Đăng Ly rất hợp sở thích, lúc trò chuyện luôn thỏa mái và vui vẻ, cậu chưa từng cảm thấy nhàm chán khi ở bên cạnh Đăng Ly.
Nhưng rồi... Đăng Ly bỏ đi không một lời chia tay, gia đình hắn chuyển tới nơi nào, chẳng ai biết được.
Hình ảnh Đăng Ly dần bị thời gian mài mòn, tình cảm ngây ngô ngày nào giờ chỉ còn là một vết son trong lòng Minh Lưu.
Có lẽ... cậu nên buông tay được rồi, cậu cần phải nhìn về phía trước, tìm một người thích hợp để san sẻ vui buồn.
Minh Lưu không thể sống mãi trong quá khứ được.
Uống nốt phần cà phê còn lại, Minh Lưu đứng dậy tính tiền tại quầy.
"Phải rồi, nhỏ Thi có giới thiệu mình một người, để lên facebook xem thử coi." Minh Lưu tự nói với bản thân, móc điện thoại từ trong túi ra.
Người mà Anh Thi giới thiệu là một sinh viên năm ba tại một trường đại học Luật rất nổi tiếng trong nước, đã come-out từ khi bắt đầu học đại học. Với vẻ ngoài nổi bật và gia cảnh khá giả, Vũ Thần là tầm ngắm của rất nhiều các anh chàng khác.
Anh Thi kể rằng Vũ Thần rất ấn tượng với tài khoản facebook của Minh Lưu và muốn gặp mặt cậu ở ngoài đời. Minh Lưu liền chú ý tới, rất nhiều hình và ảnh trạng thái của cậu được Vũ Thần ấn like.
Được thôi, cứ gặp mặt xem sao! Minh Lưu nghĩ thầm.
Sau khi đã ra quyết định, Minh Lưu liền hẹn gặp Vũ Thần tại một quán cà phê trong thành phố.
"Chào em, anh là Vũ Thần. Anh đã rất muốn gặp em ở ngoài đời từ lâu."
"Ừm, mong là anh không thất vọng về con người ngoài đời của tôi thôi." Minh Lưu nhún vai đầy vẻ tùy ý.
Trong cuộc gặp mặt, Vũ Thần vô cùng nhiệt tình, luôn khơi gợi những chủ đề khiến Minh Lưu hứng thú. Mặc dù cậu hơi phiền lòng khi Vũ Thần hỏi đủ thứ về bản thân cậu, nhưng việc đó vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của Minh Lưu.
Một con người chu đáo, nhiệt tình và tự tin, có lẽ là một đối tượng tốt để hẹn hò lâu dài.
Vì vậy, Minh Lưu đã tạo cơ hội cho Vũ Thần tìm hiểu và theo đuổi mình.
Dường như cậu chàng này rất thích xem phim kinh dị, lúc nào hắn cũng kéo Minh Lưu tới rạp để xem.
Những buổi gặp mặt và hẹn hò vô cùng bình thường cứ tiếp tục diễn ra, thấm thoát đã trôi qua tròn một năm.
•
•
"Minh Lưu, ngày mai là ngày kỉ niệm chúng ta hẹn hò với nhau tròn một năm, em có muốn món quà gì đặc biệt không?" Vũ Thần vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Minh Lưu.
"Để xem, thứ gì cũng được ngoại trừ trang sức, dây chuyền, vòng tay, đồng hồ, nhẫn đôi,... đều không được. Em không thích mấy thứ vướng víu." Minh Lưu nhíu mày đáp, cậu biết Vũ Thần là một người cực kỳ mê đồng hồ. Mặc dù thời đại công nghệ phát triển khiến mọi người đều xem giờ giấc bằng điện thoại, nhưng Vũ Thần vẫn cực kỳ chung thủy với đồng hồ nguyên bản.
"Được rồi, anh sẽ tìm món quà khác, sáng ngày mai đừng dậy trễ đó, mấy bữa nay em toàn cho anh leo cây không à." vẻ mặt của Vũ Thần đầy ủy khuất nói.
"Hừ! Ai biểu ngày nào cũng đòi gặp mặt, anh không thấy chán sao? Em còn phải chạy deadline đồ án trên trường, không có thời gian ăn chơi này nọ đâu." Minh Lưu hằn học nói, đôi mắt đầy quần thâm hiện rõ sự mệt mỏi.
"Rồi rồi, là lỗi của anh. Sau này anh sẽ tới tận nhà gặp mặt chứ không bắt em ra quán nữa." Vũ Thần bật cười đáp.
"Hừ, hôm nay anh thanh toán. Em phải làm làm bài tiếp đây. Ngày mai gặp." tâm trạng Minh Lưu có chút dịu xuống, dù sao Vũ Thần cũng chỉ là quá quan tâm tới cậu mà thôi.
"Mai gặp lại, em yêu." Vũ Thần chớp thời cơ hôn nhẹ lên môi Minh Lưu, bất chấp quán cà phê đang cực kỳ đông khách.
Minh Lưu cũng đã quá quen với hành động táo tợn cả Vũ Thần, cậu không hề cảm thấy xấu hổ khi mọi người xung quanh nhìn chằm chằm hay xì xào bàn tán.
Chỉ là một hành động thân mật của đôi tình nhân thì có gì dị thường chứ? Thích nhìn thí cứ nhìn đi!
Minh Lưu trở về nhà bằng xe buýt sau đó đi bộ một đoạn đường, cậu có cảm giác như ai đó đang bám đuôi theo mình.
Dừng lại trước cửa, Minh Lưu quay đầu lại và lớn tiếng "Ai đang ở đó? Tao biết mày bám đuôi theo tao đấy."
Một bóng người xuất hiện trước mắt Minh Lưu và bất thình lình ôm cậu.
"Xin lỗi, làm cậu hoảng sợ sao? Tớ là Đăng Ly đây! Tớ đã lo lắng không biết nên xin lỗi cậu thế nào khi rời đi mà không một lời từ biệt, cậu tha thứ cho tớ được không?"
"Không... Tớ không..." Minh Lưu đang bối rối chẳng biết nên đối xử thế nào thì lại cực kỳ sững sờ khi bộ dạng hoàn toàn khác xa với quá khứ.
Thân thể mập mạp được thay bằng ngoại hình cao ráo và cân đối, khi Đăng Ly cởi bỏ khẩu trang, gương mặt đó rõ ràng rất cuốn hút nhưng lại bị tàn phá bởi vết sẹo chằn chịt bên gò má trái.
"Cậu..." Minh Lưu cứng ngắc nhìn vết sẹo xấu xí của Đăng Ly, trong lòng có chút buồn nôn và ghê sợ không rõ ràng.
Nhanh chóng hoàn hồn, Minh Lưu lãnh đạm nhìn Đăng Ly "Đương nhiên là tôi sẽ tha thứ, bởi vì tôi đã buông tha chờ đợi từ lâu. Hiện tại tôi hẹn hò với người khác rồi. Đăng Ly, mối quan hệ của chúng ta đã kết thúc rồi."
Vẻ mặt của Đăng Ly vặn vẹo khó tin, hắn siết chặt lấy cánh tay của Minh Lưu la lên "Không, không bao giờ! Tớ vẫn luôn luôn yêu cậu mà! Chúng ta đã rất thân thiết! Làm ơn đừng lãng quên mọi thứ như vậy chứ!"
Minh Lưu nhíu mày khó chịu, những lời mà Đăng Ly nói cứ như người có lỗi là cậu vậy. Nhưng Minh Lưu cũng chỉ là một người bình thường, đây cũng không phải là một bộ phim truyền hình lãng mạn, cậu không si tình đến nỗi phải chờ đợi một người ròng rã suốt 3 năm mà không một chút liên lạc hay tin tức gì.
"Đừng làm tôi bực bội, cậu chính là kẻ đã tạo nên tình cảnh ngày hôm nay." Minh Lưu hất bàn tay của Đăng Ly ra "Tôi chẳng còn gì để nói với cậu cả."
Gương mặt của Đăng Ly trở nên khổ sở tột cùng, ánh mắt lóe lên sự điên cuồng và tuyệt vọng.
"Minh Lưu, Minh Lưu, thật ra tớ không nói lời chia tay mà biến mất cũng có lý do mà. Lão già khốn nạn đó đã trộm tiền của đám người đáng sợ, sau đó ông ta mang tớ và mẹ đi sang Italia lẩn trốn. Tớ... tớ... thật sự do bất đắc dĩ mà!"
"... Được rồi, tôi có thể coi cậu là bạn. Nhưng chúng ta không thể quay lại được nữa." Minh Lưu đành thỏa hiệp, dù sao cậu cũng không phải loại người không nói lý lẽ.
"Vậy... tớ có thể gặp cậu thường xuyên được không?" Đăng Ly hồi hộp hỏi.
"Có thể." Minh Lưu thở dài đáp, trong lòng tính toán sẽ nói chuyện với Vũ Thần về bạn trai cũ của mình.
Màn đêm buông xuống, Minh Lưu trằn trọc suy nghĩ về cuộc gặp gỡ ngắn ngủi vừa rồi.
Có vẻ như Đăng Ly đã trải qua một thời gian rất khó khăn, thật gian nan để có thể thích ứng một môi trường xa lạ.
Italia sao...
Rốt cuộc hắn đã trải qua những chuyện gì?
Lạch cạch...
Minh Lưu giật mình mở mắt, tiếng động lạ vừa rồi vang lên từ phòng bếp.
Có kẻ trộm đột nhập vào nhà cậu sao?
Nhẹ nhàng bước xuống sàn, Minh Lưu cầm sẵn điện thoại trên tay và bấm số cho cảnh sát.
Xoảng!
"A!" Minh Lưu sững sờ nhìn kẻ đột nhập vừa xông vào đập cửa, có ít nhất 5, 6 người đang ở trong nhà cậu.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Bọn chúng là ai?
Đám người đó vô cùng chuyên nghiệp, bọn chúng bịt mồm Minh Lưu và khóa chặt tay chân khiến cho cậu không thể phản kháng được.
Bị trùm túi đen lên đầu, Minh Lưu bị những kẻ xâm nhập bắt đi và cho vào xe hơi.
"Ngài Trần, chúng tôi đã bắt được người."
Một giọng nói khàn khàn vang bên tai Minh Lưu, có vẻ như gã đang trò chuyện với một đó.
"Được lắm, thằng nhóc đó sẽ là con mồi để ta uy hiếp thằng chó Ly khốn khiếp đó."
Giọng nói tức giận vang lên to đến nỗi Minh Lưu có thể nghe thấy được.
Trong đầu Minh Lưu lập tức suy diễn ra hàng trăm lý do.
Chẳng lẽ kẻ thù của Đăng Ly phát hiện ra mối quan hệ này nên bắt cóc cậu để uy hiếp hắn?
Tâm trạng Đăng Ly tràn ngập sự hoang mang, cậu lo sợ rằng bọn chúng sẽ tra tấn và giết chết cậu.
•
•
Mọi thứ đang theo kế hoạch.
Đăng Ly bình thản bước ra khỏi biệt thự, tin nhắn của Trần Minh được gửi tới.
[Thủ lĩnh, tôi đã bắt cóc Minh Lưu theo kế hoạch của ngài.]
Tốt lắm...
Đăng Ly khẽ nhếch môi, mọi chuyện đang diễn ra đều để cho Minh Lưu xem mà thôi.
Hắn đã điều tra cuộc sống của Minh Lưu suốt ba năm qua. Cậu ấy có một gia đình ấm áp, những người bạn hòa đồng, và cả gã người yêu khốn khiếp đó.
Khi nhìn những dòng thông tin đó, hắn phẫn nộ tới mức muốn giết người, muốn lao thẳng tới nhà Minh Lưu để bắt cóc và giam giữ cậu, vĩnh viễn buộc chặt cậu ấy ở bên cạnh mình.
Nhưng lý trí đã giúp Đăng Ly trở nên bình tĩnh lại.
Hắn không muốn Minh Lưu oán hận mình, cũng không muốn Minh Lưu từ chối mình. Vì vậy hắn đã tạo ra một lý do để ràng buộc cậu ấy.
"Xin lỗi, tất cả là do lỗi của tớ. Nếu không phải tớ mất cảnh giác đi gặp cậu lúc đám kẻ thù theo dõi, cậu đã không gặp phải nguy hiểm này."
"Bọn chúng đã biết cậu là người quan trọng của tớ, chắc chắn bọn chúng không để yên cho cậu đâu."
"Cậu sẽ gặp nguy hiểm."
"Hãy để tớ bảo vệ cậu."
"Ở trong căn phòng này, cậu sẽ an toàn."