mọi người à,các bạn đã bao giờ thấy 1 con cún chỉ bị ghẻ mà bị vứt không.Em tới nhà mình chưa được 1 năm thôi mà.Tại sao?tại sao lại không giữ được em ấy......Mẹ tôi,1 con người nghiêm khắc tôi sợ mẹ,tôi và mẹ hay có mâu thuẫn, chỉ vì mẹ quá"lạnh".......mẹ tôi vừa mới mua được chú cún con xinh xinh.Dù ko phải chó xịn nhưng mà mình thích em nhìu.Em ấy vừa mới về đã nhận đc sự yêu quý của mẹ,đúng vậy mẹ thích nó.Trước đó nhà mình có 2 em cún rồi nhưng mẹ vấn thích em nhất.sau vài tuần em bị bệnh viêm tai nhẹ.Em bỏ ăn,mẹ ko biết tiêm nên làm em ấy bị co giật về sau.Mẹ đâm ra ghét em ấy.mình thấy mẹ bảo thủ và vô tâm lắm.Sau lần đó em trở nên yếu, mặc dù rất bẩn nhưng mẹ vẫn ko cho phép mình cho cún đi tắm .Em đâm ra bẩn lại càng làm chói ghét bỏ. Sau em bị ghẻ ,đáng ra ngay từ đầu mẹ nên cho mình biết thuốc chữa cho em nhưng không mẹ giữ im lặng.Cho tới khi bệnh em nặng hơn sự mặc kệ đã làm em yếu hơn.Nhưng em ý vẫn yêu mình, mỗi lần đi học về là em ra đón,em yêu mình nhưng mình lại ko bảo vệ đc em.chị xin lỗi.lâu lâu mẹ lại bàn vs bố mang em đi vứt mình khó và chỉ biết khóc.mình ko hay khóc lóc trc mặt ng khác mình chỉ khóc thầm ,dù sao mình cx ko đc quan tâm. Và rồi mẹ bí mật mang em đi bỏ.đến bây giờ mình vẫn tự trách sao lúc đó ko có mặt để bảo vệ cho em ấy.em đi rồi. mình khóc và khóc .bạn biết không mẹ mình,con ng tàn nhẫn lại nói mình ko phải con mẹ.Mình thất vọng thật sự.mình thấy trống quá. ko ai hiểu được cái gì gọi là lương tâm sao?Ko biết bây giờ em ấy ra sao,mình chỉ sợ em chết.hôm nay đi học về ki thấy em chạy ra đón mình tủi thân quá. 2 đứa kia ko biết gì cả.chúng vô cảm quá,mình cũng muốn như vậy. sống vô lo ,vô ưu,vô nghĩ.Cún à bây giờ em sao rồi?
đây là câu chuyện của mình. thật sự mình nhớ em nhiều lắm. có ai như mình ko.khóc rồi chả làm đc j.BẤT LỰC.....