Nếu đã muốn đi thì cứ đi đi. Đi tìm hạnh phúc cho anh, tự do bay nhảy với thế giới của anh. Còn tôi, hàng ngày tôi vẫn phải lau chùi vết thương và giữ nó không bị tổn thương lần nữa.
"Anh xin lỗi! Em là người anh đã yêu nhiều nhất".
Đó là câu nói người ta dùng để kết thúc một mối tình. Nói như vậy để làm gì nhỉ? Để an ủi đối phương khi bị họ bỏ rơi? Để biết rằng họ là người nghiêm túc trong tình cảm? Để lại trong lòng đối phương một sự ray rứt, nuối tiếc vì đã không biết giữ họ? Hay nói chỉ để cho có nói vậy thôi?
Bất cứ một cuộc hội ngộ nào rồi sẽ có chia ly, chỉ sớm hay muộn mà thôi. Nhưng tất cả chỉ để lại cho người ở lại một sự đau đớn và tổn thương to lớn. Mọi nỗi buồn rồi sẽ qua, tôi biết và ý thức rất rõ điều đó. Nhưng để quên đi những kỷ niệm, quên đi người mà mình đã từng yêu thương hết lòng là việc không hề đơn giản. Tôi chỉ cố gắng làm quen với việc vắng mặt của người đó.
Khi không có họ, tôi tập cách khi khóc úp mặt vào lòng bàn tay mình chứ không tìm kiếm một bờ vai.
Khi không có họ, tôi tập làm quen với việc bị bệnh cũng phải tự lo thuốc thang, đi khám bệnh và đi mua đồ ăn cho mình.
Khi không có họ, tôi tập làm quen với cái điện thoại trống trơn không có tin nhắn và những cuộc gọi của họ.
Khi không có họ, tôi tập quên đi những lời yêu thương, những lời hứa ngọt ngào họ đã dành cho tôi.
Khi không có họ, tôi tập cách nuốt nước mắt vào trong, vì không còn ai dỗ giành.
Khi không có họ, tôi tập cách sống cứng rắn, tự đứng lên một mình và không than phiền với bất kỳ ai.
Khi không có họ, tôi tập cách quên đi những thói quen của họ và bỏ đi những thói quen bị ảnh hưởng từ họ.
Khi không có họ, tôi tập cách quên, quên đi những gì thuộc về họ...
Khi yêu, tất cả xung quanh mọi thứ điều rất đẹp nhưng lúc đổ vỡ, tôi sợ phải ngồi xem một bộ phim tình cảm, sợ nghe những bản nhạc lãng mạn, sợ nhìn thấy cảnh âu yếm. Vì tất cả đều làm mắt tôi cay xè và mọi kỷ niệm, mọi cảm xúc lại hiện về khiến tôi lại khóc. Sự yếu đuối lại trỗi dậy trong tôi, làm tôi không thể kiềm chế lòng mình. Buồn là thế, cô đơn là thế nhưng tôi vẫn hạn chế những cuộc gặp với những người muốn tìm hiểu tôi, tôi sợ làm họ tổn thương và hơn hết tôi sợ chính mình lại bị tổn thương thêm lần nữa.
Cũng như tôi cảm ơn họ vì trong thời gian yêu nhau tôi đã rất hạnh phúc, họ đã cho tôi biết thế nào là tình yêu. Nhưng tôi cũng giận họ thật nhiều vì họ đã gây cho tôi sự tổn thương to lớn từ hành động cho đến lời nói. Vì vậy, hãy cứ đi con đường mà họ đã chọn. Tôi sẽ luôn dõi theo họ, không phải để cười nhạo khi họ vấp ngã hay bị người khác làm cho tổn thương cũng không phải để chia sẻ niềm vui khi họ thành công, vì họ không cần đến tôi những lúc họ vui buồn. Mà tôi sẽ luôn dõi theo họ chỉ vì họ là người mà tôi đã từng yêu thương. Thế thôi