Hôm nay toàn thành linh đình, không khí náo nhiệt khắp nơi, nơi nơi thấy đâu cũng là màu đỏ vui mừng, Hoàng tử Thiên quốc cưới 1 thường dân tên là Vũ Lưu Ly.
Với việc này, mọi người cũng chỉ cảm thán, hoàng tử điện hạ có vẻ quá tùy ý, lại lấy một thường dân nhỏ nhoi về làm hoàng tử phi... Còn về thường dân đó, ừ thì có tiếng đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nhưng thế nào cũng không xứng nha...
Dẫu sao thì mọi người cũng chỉ dám nói nhỏ với nhau, có ai dám bô bô nói thẳng ra, không sợ bị bay đầu sao? Ngày vui thì vẫn phải trưng bộ mặt tươi cười ra mà.
Trên đường phố xá đông người, người dân 2 bên đứng cạnh vang tiếng chúc mừng, ở giữa, đội rước dâu kèn nhạc linh đình, tân lang tuấn mỹ cưỡi ngựa đi trước kiệu, trong chiếc kiệu hoa lệ, tân nương yên tĩnh ngồi bên trong.
Bàn tay nữ nhân trắng nõn mảnh khảnh, buông quả táo trong tay xuống, để sang một bên, từ từ vén khăn hỉ đỏ lên, để lộ một dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ.
Mắt ngọc mày ngài, môi nhỏ đỏ mọng, chiếc trán trơn bóng, khuôn mặt nhỏ nhắn thon gọn... Nữ nhân này nhìn rất vẻ vui mừng vào ngày vui cũng như việc may mắn mà mọi người nói, bàn tay lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội màu trắng muốt, đôi mắt trong veo như nước hồ thu quan sát từng chút một, tỉ mỉ cảm nhận ngọc bội ấm áp, trong lòng lại một mảnh lãnh lẽo, không gợn sóng...
Từng hình ảnh, kí ức như thước phim quay lại trong đầu nàng, còn nhớ ngày nào nàng cùng hắn bên nhau chinh chiến sa trường, tay hắn cầm gươm đao, tay nàng cầm cung tiễn, máu tanh biển lửa chốn nào từng thua? Còn nhớ ngày nào 2 người cùng nhau bị lạc trong rừng, ôn nhu vui vẻ, từng nụ cười lúc ấy của hắn nàng đều nhớ, từng sự quan tâm làm nàng lưu luyến lúc ấy, mọi thứ đều là thật lòng... Còn nhớ những đêm đèn sách, ánh nến leo lắt trong thư phòng, nàng đứng cạnh mài mực, hắn tập trung cầm binh thư suy ngẫm,...gần gũi như vậy, chân thực như vậy, có trời mới biết, thời khắc đó, nàng mãn nguyện đến nhường nào... Nhưng giờ nàng còn mãn nguyện hơn vì nằng Vũ Lưu Ly hôm nay sẽ chính thức trở thành thê tử của hắn nhưng cũng rất lo lắng vì quy lại vẫn là một câu: Chim sẻ mà hóa phượng hoàng, hồng nhanh họa thủy. Người đời phỉ nhổ...
Thời gian thấm thoát trôi đi, chỉ như một cái chớp mắt, 2 năm đã trôi qua, mọi thứ xoay vần...
Người ta đồn rằng hoàng tử và hoàng tử phi Thiên quốc tình cảm nồng nàn ân ái, ôn nhu săn sóc, tương kính như tân, nhường nhịn dịu dàng. Hiện tại, thái tử phi đang mang thai con của thái tử...
Trời xanh mây trắng, gió mát thổi nhẹ, hoa tươi nở rộ, hương thơm ngào ngạt, ở giữa vườn hoa đa sắc màu, trong đình, một nữ tử tuyệt sắc mặc y phục vàng nhạt đang ngồi chống tay lên mặt bàn, mắt nhắm hờ, thở đều đặn.
Nam tử đi từ xa tới, nhìn thấy nữ nhân trong đình mỉm cười ôn nhu, tiến vào trong đình, cầm trong tay chiếc áo choàng tơ tằm mỏng, nhẹ nhàng khoác lên cho nàng.
Nàng giật mi mắt, mắt đang nhắm mở ra, nhìn thấy nam nhân bên cạnh, cất giọng.
"Điện hạ, người đển rồi."
"Ừm." Hắn gật đầu ngồi xuống, ôm nàng vào lòng, tay đặt lên bụng hơi nhô của nàng, dịu dàng nói.
"Thế nào? Lưu Ly hôm nay hài tử không quậy nàng chứ?"
"Không có, nó rất ngoan, không có đùa nghịch." Nói đến con, giọng nàng trở nên mềm mại hơn, chính là dáng vẻ mẫu thân ân cần.
"Ân, nàng yên tâm, ta sẽ bảo vệ mẫu tử nàng... mãi mãi..." Hắn khẽ hôn mái tóc của nàng, siết chặt vòng tay.
Nàng hơi chớp mắt rung động, từ từ nép vào lòng hắn, tay đặt lên bụng để bên trên tay hắn, mỉm cười cùng hắn nhìn ra ngoài đình.
4 tháng sau , hoàng tử khởi binh tạo phản và đã thành công . Hắn giết hoàng đế và tất cả anh em của mình.
2 tháng sau ngồi vững ngôi vị hoàng đế.
Cùng lúc đó
"Sinh rồi sinh rồi sinh rồi mau mau đi lấy nước ...."
Hắn bước vào vẻ mặt lạnh lùng gằn giọng nói "Hừ tất cả ra ngoài"
"Nhưng..."
"Cút"
"Chàng làm gì vậy"
"Hừ, mang vào, uống đi"
"Đây là..." Cô vẻ mặt kinh hoàng nhìn hắn.
"Rượu độc, ha sao bất ngờ!". Hắn nhìn cô với vẻ mặt chán ghét.
"Chàng"
Hắn cầm ly rượu độc , bóp miệng cô đổ vào không chút lưu tình.
"Bây giờ ta đã ngồi vững ngôi hoàng đế càn gì cô nữa chứ người có MỆNH PHƯỢNG HOÀNG"
"Vậy là trước giờ ngươi lợi dụng ta sao ... ha..Thiên Hạ Lâm ta hối hận khi đó đã yêu ngươi hối hận nhưng có lẽ không kịp nữa rồi!: Cô nhắm mắt lại, trước mắt đen nghịt và đi vào một giấc ngủ , một giấc ngủ ngàn thu.
"Truyền thánh chỉ, Hoàng hậu Vũ Lưu Ly khó sinh đã mất , hoàng tử chưa ra đời cũng không qua khỏi
..."
__Luyến nhân tâm__